Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 153



Tiền Mộc Mộc dùng một tay đỡ trán, giả mù không nhìn thấy, quay đầu vào viện nói với Lý Nha Nhi và Hứa Gia Liên: "Hai con nấu cơm đi, ta đến chỗ Tam thúc trong thôn có chút chuyện."

Hứa Gia Liên đặt cuốc và dây thừng xuống, nghe vậy mở mirnjg hỏi: "Nương, người định đi thăm nam nhân đó sao?"

Tiền Mộc Mộc gật gật đầu.

"Cứ vậy ném cho Tam gia gia con, cũng không ra thể thống gì lắm, hơn nữa thân thể của Tam gia gia con không tốt, ta qua xem thử."

Hứa Gia Liên nghĩ một chút cũng đúng, gật đầu nói: "Vậy người cẩn thận một chút, về sớm ăn cơm."

Tiền Mộc Mộc tùy ý đáp một tiếng, rồi bước ra ngoài cửa.

Nhìn bóng dáng đi xa kia, mãi cho đến khi dần dần thành một chấm nhỏ rất nhỏ rất nhỏ, Cố Tiểu Vũ mới đỡ tường từ từ đứng dậy, ngồi xổm quá lâu nên tứ chi có hơi cứng đờ, nằm sấp bên cạnh cửa nhìn vào trong viện, giống như con mèo nhỏ bị dính mưa, ánh mắt đáng thương, khiến người ta không kìm được lòng thương cảm.

Lý Nha Nhi đang ngồi xổm bên mương nước bẩn rửa rau, Lý Nha Nhi cũng là nữ hài tử, cũng có phụ mẫu và người nhà bất hạnh, nhìn thấy không khỏi cảm thấy đồng bệnh tương lân, nàng ấy nhìn về phía mấy người trong viện.

Môi nàng ấy mấp máy, nửa do dự nửa thăm dò nói: "Nàng ta, cũng rất đáng thương, hay là để nàng ta vào viện ngồi một lúc đi?"

Hứa Gia Liên bê nước bẩn ra ngoài, nghe thấy lời này liếc nhìn người đang bám ngoài cửa, thở dài một tiếng.

"Vào đi."

Gương mặt tiều tụy của Cố Tiểu Vũ nhiễm nụ cười, rón ra rón rén bước tới dưới gốc cây trong viện, nhìn thấy có cái ghế thì muốn ngồi xuống.

Một giọng nói mềm mại đột ngột vang lên!

"Không được! Không được ngồi ở chỗ này!"

Hứa Gia Tề chạy lại, dang hai tay ra ngăn cản, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là chỗ thuộc riêng của nương ta, ngoài nương ra, người khác đều không được ngồi!"

Mặt Cố Tiểu Vũ có hơi xấu hổ, dịch chân ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh, "Vậy, vậy, vậy ta ngồi chỗ này."

Hứa Gia Thạch đang bận rộn thu rau khô dưới hiên, chu miệng nhỏ giọng oán hận với với Hứa Tiểu Bảo: "Đại ca và đại tẩu cũng quá mềm lòng rồi, sao lại để người từng trộm đồ nhà mình vào trong được chứ? Đúng thật là."

Thằng bé muốn giúp tam đệ một tay, chẳng qua cũng không rộng lượng đến mức tha thứ cho một tên trộm, huống hồ còn mời vào trong nhà, dù sao thằng bé nhìn vào cũng thấy hơi bực mình.

Tuổi của Hứa Tiểu Bảo còn nhỏ, còn chưa tàn nhẫn như người lớn, tâm tư đơn thuần trong sáng, cũng không có ranh giới rõ ràng giữa tốt và xấu, cô bé cắn cắn cánh môi.

"Muội cũng thấy Cố Tiểu Vũ có chút đáng thương, nhị ca, huynh nghĩ xem, có nhà mà không thể về, chỉ có thể ở bên ngoài giống như Hứa Hạnh Phúc trước đây."

Hứa Gia Lăng vỗ vỗ mùn cưa trên tay, bước lại chắc chắn nói : "Mọi người yên tâm, ta sẽ không để nàng ta có cơ hội lần thứ hai nữa."

Giữa mi mày thằng bé treo đầy ý áy náy, "Tiểu Bảo, chuyện này là tam ca xin lỗi muội."

Hứa Tiểu Bảo nở nụ cười tươi, "Không sao đâu, tam ca. Nương là nương của muội, huynh cũng là thân ca của muội."

Hứa Gia Lăng cụp mắt xuống, sống mũi cay cay, im lặng đi làm việc.

"Tiểu muội, muội tránh xa Cố Tiểu Vũ kia xa một chút." Hứa Gia Thạch dặn dò một câu, cũng tiếp tục làm việc.

Hứa Tiểu Bảo ừm ừm gật đầu, sau đó đi vào bếp xem có gì cần giúp hay không.

Mọi người đều đang bận rộn, duy chỉ có một mình Cố Tiểu Vũ ngồi trong viện, hoàn toàn không ăn nhập, như một kẻ xâm nhập từ bên ngoài tới.

Nàng ta như ngồi trên đinh, trong lòng điên cuồng mong đợi Hứa Gia Lăng có thể thỉnh thoảng nói chuyện với nàng ta một câu, để nàng ta không quá ngượng ngùng.

Nhưng khi sắc trời từng chút từng chút tối đen, sự mong đợi trong lòng nàng ta cũng dần bị mài mòn đến cạn kiệt.

Trong thôn, nhà Hứa Tú Dương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiền Mộc Mộc kiểm tra vết thương của Lệ Lâm Thanh một lần nữa, lại thay vải băng thuốc, tiếp đó giải thích tình trạng của vết thương.

Lệ Lâm Thanh nghe hết từng lời, khách khí cúi đầu cảm ơn: "Nghe nói ban ngày nương đào mương trên núi, buổi tối còn phải qua đây chăm sóc ta, vất vả cho ngươi rồi, Hứa phu nhân."

Trên mặt của Tiền Mộc Mộc mang ba phần ý cười.

"Cầm tiền của người thay người giải quyết việc, đạo lý hiển nhiên, ta chỉ làm những gì mình nên làm mà thôi, ngươi không cần khách sáo như vậy."

Lệ Lâm Thanh nhếch mày kiếm.

Cũng không nói nhiều.

Ném vải băng thuốc bẩn bỏ vào trong chậu than đốt, Tiền Mộc Mộc quay đầu bước ra ngoài phòng, trò chuyện với Hứa Tú Dương, có thể nói là biết gì nói nấy, không lời giấu diếm.

Nghe được chuyện kia của Cố Tiểu Vũ, lông mày của Hứa Tú Dương cau chặt lại, yếu ớt thở dài một tiếng: "Trước đây lão tam nhà cháu và nha đầu kia, quả thật đi lại rất gần. Nha đầu kia làm chuyện như này, ước chừng trong lòng lão tam nhà cháu cũng không dễ chịu. Tiểu tử kia là hũ nút, có thể mở miệng nói với cháu cũng rất không dễ dàng."

Sống chung một thời gian như thế, Tiền Mộc Mộc ít nhiều gì cũng biết Hứa Gia Lăng là người như thế nào, nàng nghe vậy gật đầu một cái.

"Thúc nói cháu cũng hiểu, cháu cũng là nể tình hài tử kia, mới miễn cưỡng thoả hiệp, chỉ là làm như vậy, chính là thiệt thòi cho Tiểu Bảo."

Hứa Tú Dương để hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, cảm thán: "Thế gian này làm gì có cách nào vẹn toàn, chỉ là thành toàn người này, thiệt thòi người kia thôi..."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền Mộc Mộc cụp mắt xuống.

"Chẳng phải vậy sao."

Hứa Tú Dương chắp tay sau lưng nghiêng người qua, mặt mày từ ái: "Sau khi chuyện đào mương nước kết thúc, cháu rảnh thì đưa Tiểu Bảo đến chơi nhiều một chút, cũng để nó sớm quen thuộc với dược liệu."

Tiền Mộc Mộc gật đầu đồng ý.

Hai người đứng trong viện, nói chuyện một lúc.

Thời gian không bao lâu, Tiền Mộc Mộc cũng xin phép cáo từ.

Hứa Tú Dương biết người ban ngày đã làm rất nhiều, buổi tối chắc chắn cũng mệt mỏi, thấy vậy cũng không giữ lại, tiễn người ra ngoài cửa.

Tiền Mộc Mộc đột nhiên nhớ đến Toàn Bách Xuyên, "Gia hoả kia gần đây có đến đây không?"

Chưa hỏi hết câu hỏi, Hứa Tú Dương cũng hiểu nàng đang hỏi về ai, mắt mày giãn ra cười nói: "Có đến, ngày ngày đều đến. Tiểu tử kia rất hiếu thảo, biết thân thể của ta không nhanh nhẹn, hai ngày nay sáng sớm hắn đã chạy lên núi gánh nước xuống, gánh liên tục hai lần, là người lặng tiếng làm việc."

Tiền Mộc Mộc hơi ngạc nhiên nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên, "Thật là không tệ."

Vẫy tay, Tiền Mộc Mộc rảo bước rời đi.

Hứa Tú Dương tiễn một đoạn đường, quay đầu đóng cửa, đi vào trong phòng của Lệ Lâm Thanh, tìm một cái ghế đẩu ngồi xuống trước cửa phòng, ông ấy ho khẽ hai tiếng, tràn đầy ý cười.

"Vết thương của ngươi tốt hơn chưa?"

Lệ Lâm Thanh cúi đầu, khách sáo mà xa cách nói: "Khôi phục khá tốt, vất vả ngài chăm sóc."

Hứa Tú Dương cười rồi vẫy vẫy tay.

"Ta chăm sóc gì chứ? Người thay thuốc cho ngươi là chất nhi tức của ta, ta chỉ cung cấp một chỗ ở thôi, không đáng giá nhắc tới."

Lệ Lâm Thanh không giỏi tâng bốc xu nịnh, cũng không giỏi thăm hỏi hàn huyên, hắn im lặng một lát, hỏi: "Hứa phu nhân kia trông rất giỏi làm việc, trượng phu của nàng c.h.ế.t như thế nào?"

Hứa Tú Dương cười khẽ một tiếng.

"Có phải ngươi cảm thấy tính tình nàng cứng rắn, nói chuyện quá thẳng thắn, mới tò mò hỏi nhiều như vậy?"

Lệ Lâm Thanh cũng không che giấu, nghe vậy lập tức gật đầu.