Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 188



Nghe người ta nói như vậy, Tiền Mộc Mộc mới chú ý tới Lý thẩm mập hơn trước không ít, cái cằm tinh xảo khéo léo cũng mượt mà lên, eo cũng to một vòng lớn.

Nàng cau mày.

"Tuổi của ngươi mang thai vốn là nguy hiểm một chút, phương diện ăn uống cố gắng khống chế, để tránh thai nhi quá lớn, đến lúc đó sinh ra ngươi lại chịu khổ."

Lý thẩm nuốt ngụm nước bọt.

"Được, ta biết rồi."

Từ lúc mang thai cho đến khi xác nhận mang thai.

Đều là Hứa thẩm khám miễn phí cho nàng ấy.

Trong đầu nàng ấy cũng có tính toán, Hứa thẩm tử nói như vậy là tốt cho nàng ấy.

Tiền Mộc Mộc lại nói với người ta một chút chi tiết, còn thuận miệng nói cho nàng ấy biết kinh nghiệm có được từ chỗ của Hứa lão thái thái.

Càng nghe, Lý thẩm càng kinh hãi.

Thì ra nàng ấy ăn quá nhiều, cũng là tăng thêm gánh nặng cho chính mình...

Làm không tốt, mạng nhỏ cũng không còn.

Nghĩ đến đây, nàng ấy nắm lấy tay Tiền Mộc Mộc, thành khẩn nói: "Cảm ơn Hứa thẩm tử."

Tiền Mộc Mộc cong môi cười, vỗ vỗ bàn tay kia để trấn an.

"Có chuyện gì thì tới tìm ta, nếu thân thể không thoải mái thì gọi đương gia ngươi làm, tuyệt đối đừng chịu đựng."

Lý thẩm gật đầu thật mạnh.

"Ta nhất định sẽ làm như vậy, cảm ơn ngươi. Hiện tại trời lạnh, ban đêm hạ nhiệt độ rất thấp, ngươi cũng chú ý thân thể nhiều hơn, tránh bị cảm lạnh."

Nói xong, nàng ấy liền rời đi.

Tiền Mộc Mộc đưa người ra ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn trời.

Không khỏi cảm khái, thời gian trôi qua thật là nhanh, đã vào tháng chín, thời tiết dần dần chuyển lạnh, cũng là thời điểm đi trong thành mua thêm chăn bông.

Cửa hàng y phục may sẵn trên trấn cũng có bán chăn bông, nhưng trước đó nàng đã từng nhìn qua, vừa đắt vừa quê mùa, còn không phải bông mới.

Còn muốn nói qua vài ngày, đi vào trong huyện thành mua.

Nhưng trước mắt, Nha nhi đang mang thai.

Tiểu Tề lại bị sốt, không thể kéo dài nữa.

Hạ quyết tâm, Tiền Mộc Mộc đi tới phòng ngủ xem Hứa Gia Tề, thấy người ngủ say, nàng rón rén đi ra ngoài, đóng cửa viện nhà mình, đi về phía nhà Hứa Tú Dương trong thôn, đi tới đi lui trong thành đoán chừng phải mất một hai ngày, trước lúc đó còn phải thu xếp ổn thỏa cho nam nhân bên nhà Tam thúc kia.

Một đường bước nhanh, leo dốc.

Đi đến nhà Hứa Tú Dương.

Nàng đưa tay đẩy ra, đi vào.

Trong nhà chính, Toàn Bách Xuyên và Hứa Tiểu Bảo ngồi đối diện nhau.

Trên tay đều cầm một quyển sách thuốc, đang xem say mê.

Thấy Tiền Mộc Mộc đến, hai người đều cười ha hả chào hỏi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền Mộc Mộc thuận miệng đáp một tiếng, xuyên qua nhà chính đi đến phía sau, dừng lại ở phòng ngủ của Lệ Lâm Thanh, đang muốn gõ cửa thì nghe thấy dưới mái hiên truyền đến một tiếng hô.

"Hứa phu nhân."

Tiền Mộc Mộc đi xuống thềm đá.

Lệ Lâm Thanh ngồi dưới mái hiên, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu lên người hắn, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng kia dịu đi không ít, khiến cho hắn thoạt nhìn có chút vô hại, có chút dễ ở chung.

Đôi mắt xinh đẹp đen như mực, ý cười nhàn nhạt, khẽ vuốt cằm với nàng, Lệ Lâm Thanh ôn nhu nói: "Hứa phu nhân, lúc này tới tìm Hứa tam thúc có việc gì sao? Hứa tam thúc đi tới nhà Lý Chính trong thôn rồi, sợ là chút nữa mới trở về."

Ở chỗ này cũng hơn một tháng, hắn lại dần dần thích ứng cuộc sống nhàn nhã nơi này, đợi đến sau khi tất cả phân tranh đều kết thúc, tới nơi này sống hết quãng đời còn lại có lẽ là lựa chọn không tệ.

Tiền Mộc Mộc lắc đầu.

"Ta tới tìm ngươi."

"Ngày mai ta phải đi vào huyện mua chút quần áo qua mùa đông, cho nên mai ta sẽ không tới thay thuốc cho vết thương của ngươi, đến lúc đó ta sẽ nhờ Toàn Bách Xuyên làm, tay chân của hắn còn lóng ngóng, ngươi cố gắng chịu đựng một chút."

Lệ Lâm Thanh gật đầu.

"Được, làm phiền."

Nói chuyện với nhau đến đây, đột nhiên im bặt.

Tiền Mộc Mộc nói chuyện xong vốn nên đi, nhưng ma xui quỷ khiến, nàng bước đến dưới mái hiên, tìm một cái ghế ngồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh.

Mặt mày sắc bén, ngũ quan thâm thúy.

Mặc áo gấm, ra tay xa xỉ.

Cộng thêm dòng họ, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

Trong đầu đột nhiên nhớ lại trượng phu nguyên thân không rõ tung tích kia, lại nghĩ tới Tiểu Thạch Đầu nói người này rất giống Hứa Văn Thư, giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, người này không đơn giản.

Nàng trầm ngâm một chút, mang theo ba phần thăm dò hỏi: "Trước đó sau khi ngươi cùng Đại Liên nhà ta đi tế bái đương gia của ta, có cảm nhận gì không?"

Lệ Lâm Thanh cười nhạt.

"Ta cùng với Hứa đương gia chưa từng gặp mặt, đi tế bái cũng chỉ là xuất phát từ sự tôn kính, thật sự là..."

Nói đến phần sau, hắn áy náy nở nụ cười.

Tiền Mộc Mộc gật đầu như thật như ảo.

"Vậy trước kia ngươi cũng chưa từng tới thôn Lộ Sơn đúng không?"

"Chưa bao giờ." Lệ Lâm Thanh không hề suy nghĩ nửa phần, trả lời.

Nghe đến đó, Tiền Mộc Mộc hoàn toàn yên tâm, nàng kéo da mặt lên nở một nụ cười xán lạn, có chút hào phóng vỗ bả vai Lệ Lâm Thanh.

"Không có là tốt rồi, huynh đệ."

Huynh đệ... Lệ Lâm Thanh liếc nhìn bàn tay kia, lại ngước mắt nhìn về phía người trước mắt, chỉ thấy nàng cười tươi rói, mắt cười thành hai vầng trăng khuyết cong cong, trên mặt thỏa mãn vui vẻ, tựa như muốn từ trong vòng xoáy nho nhỏ hai bên má xông ra.

Gió mát thổi qua, một mùi hoa nhàn nhạt lướt nhẹ qua mặt, trong phút chốc như là một dòng suối ngọt, thấm vào vùng đất khô cằn, đôi mắt hắn khẽ chớp chớp, ý thức cũng có chút hoảng hốt.

Loại cảm giác như gần như xa, tựa như muốn bắt lấy cái gì, nhưng rất nhanh lại chạy đi, cái gì cũng không bắt được, vô lực dần dần hóa thành cảm giác phiền não, lại một lần nữa tập kích trong lòng, Lệ Lâm Thanh ấn huyệt Thái Dương, ép buộc mình tỉnh táo lại.

Tiền Mộc Mộc nhíu mày, cúi người hỏi: "Ngươi sao vậy? Có khỏe không?"

Một âm thanh bén nhọn suýt nữa đ.â.m thủng màng nhĩ, Lệ Lâm Thanh đau đến nhăn mặt, không chịu nổi hét lớn.

"A a a!"

Đột nhiên điên cuồng kêu to, làm cho Tiền Mộc Mộc có chút tê cả da đầu.

Nàng lấy hết can đảm tiến lên, sờ mạch giúp người ta.

Chuyện gì cũng không có.

Đầu óc người này trước đó cũng không bị thương.

Nàng kéo khóe miệng, hơi kiên nhẫn hỏi:

"Huynh đệ, ngươi vẫn ổn chứ?"

"Không phải, ngươi đừng dọa ta nha."

Nhà chính, Toàn Bách Xuyên và Hứa Tiểu Bảo nghe thấy động tĩnh, nhao nhao chạy tới, người còn chưa tới, thanh âm đã truyền tới trước.

"Sư phụ! Người không sao chứ?"

"Nương, người bị thương sao?"

Đợi đến trước mặt, mới phát hiện không phải sư phụ/nương nhà mình gặp chuyện, mà là nam nhân ở thật lâu kia, đang ôm đầu mình, vẻ mặt thống khổ gào thét rên rỉ.

Toàn Bách Xuyên cẩn thận tiến lên, vỗ bả vai cường tráng kia, "Đại ca, huynh làm sao vậy?"

Hứa Tiểu Bảo đi đến bên cạnh nương mình, co rúm người lại hỏi: "Nương, thúc thúc này sao vậy?"

Tiền Mộc Mộc cũng là vẻ mặt sững sờ.

"Ta cũng không biết, chỉ hỏi hắn hai vấn đề, không hiểu tại sao lại như vậy."

Hứa Tiểu Bảo gãi gãi đầu.

Nghiêng đầu nhìn Lệ Lâm Thanh, cũng không nhìn ra được gì.

Qua một hồi lâu.

Âm thanh bén nhọn trong đầu kia biến mất, Lệ Lâm Thanh tự mình bình tĩnh lại, vừa tỉnh táo lại liền nhìn thẳng vào ba cặp mắt vừa hiếu kỳ vừa kinh dị, hắn giật mình.

"Vì sao lại nhìn ta như vậy?"

Tiền Mộc Mộc chép miệng.

"Huynh đệ, vừa rồi ngươi tự dưng lại phát điên, làm tất cả chúng ta giật nảy mình, ngươi còn hỏi vì sao chúng ta nhìn ngươi như vậy."

Lệ Lâm Thanh dừng lại.

"Xin lỗi, hù dọa các ngươi rồi."