Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 191



Rạng sáng.

Bóng đêm mịt mờ, đường nhỏ uốn lượn vắng ngắt.

Trong không khí có từng đợt mát lạnh, Tiền Mộc Mộc rùng mình một cái, đi vào phòng bếp, múc một gáo nước lạnh rửa mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút.

Ánh nến hơi mờ, phản chiếu bóng dáng bận rộn của Lý Nha Nhi, nàng ấy bưng một bát cháo nhỏ đưa tới, dịu dàng nói: "Nương, người uống chút ít đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Con có lòng rồi." Tiền Mộc Mộc cười yếu ớt, nhận lấy chén nhỏ uống, cháo nhỏ ấm áp lại không bỏng miệng chui vào trong bụng, hóa giải hàn khí sáng sớm, lục phủ ngũ tạng cũng đều tỉnh lại theo.

Cửa phòng bếp xuất hiện một cái đầu nhỏ, Hứa Gia Tề cất bước nhỏ đi vào, mũi đỏ rực, nó khàn giọng kêu: "Nương, đại tẩu tẩu."

Lý Nha Nhi đến gần ngồi xổm xuống, dịu dàng sờ trán của tiểu tử kia, mơ hồ có chút nóng lên, nàng ấy mím môi: "Tiểu Tề, đệ nhất định là cảm thấy rất khó chịu nhỉ."

"Nương cả ngày chăm sóc đệ, người khó chịu chính là nương, không phải đệ, tẩu tẩu." Hứa Gia Tề cười cười, nhìn khiến người ta vừa an tâm vừa đau lòng.

Lý Nha Nhi nghe vậy, càng thêm đau lòng.

Nàng ấy bưng đến một bát cháo gạo nhỏ khác.

"Uống hết rồi lại đi."

Hứa Gia Tề rất nghe lời, bưng bát lên vùi đầu vào uống.

Một bát cháo lớn vào bụng, Tiền Mộc Mộc thở ra một hơi nóng, chợt cảm thấy cả người khoan khoái, nàng thoải má, mang bát dùng nước rửa sạch sẽ, bỏ vào trong chạn bát.

Quay người, nói chuyện với Lý Nha Nhi.

"Nha nhi, đại khái hai ngày nữa ta mới có thể trở về."

"Hai ngày nay con đừng làm việc nặng gì cả, chú ý nhiều một chút, tuyệt đối đừng tức giận, cũng tuyệt đối đừng so đo với một số người đầu óc có bệnh trong thôn, nếu có người bắt nạt con, con trước tiên nhớ kỹ, chờ ta trở về ta sẽ chống lưng cho con."

Lý Nha Nhi cong môi, ý cười tràn ngập trong mắt.

"Con biết cả rồi, nương."

"Trên đường ngài cẩn thận một chút, nhất định phải bình an trở về."

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

Đi dắt bò ra, đặt xe đẩy tay lên.

Hứa Gia Tề cũng uống xong cháo gạo, nó l.i.ế.m liếm môi, giơ bàn tay nhỏ bé đặt lên bếp, xoay người khéo léo cười nói với đại tẩu nhà mình: "Tẩu tẩu, cháo gạo rất ngon."

Lý Nha Nhi ánh mắt dịu dàng, nắm tay tiểu tử kia đi ra ngoài cửa, nàng ấy đưa cái bọc trên tay tới trước mặt mẹ chồng nhà mình.

"Nương, đây là bánh bao và bánh bột hành con dâu làm, còn có một hũ dưa chua, nương và Tiểu Tề trên đường đói bụng thì ăn lót dạ."

Nâng đỡ phía dưới thấy vẫn còn nóng, lúc này là ba bốn giờ sáng mà vẫn còn có thể nóng, sợ là ban đêm cũng không ngủ liền bận rộn, Tiền Mộc Mộc trong lòng ấm áp, ánh mắt nhu hòa lại đau lòng nhìn Lý Nha Nhi.

"Vất vả cho con rồi, nhưng lần sau đừng bận rộn nữa, thân thể con lại không tiện, có thời gian này ngủ nhiều một chút."

"Con dâu không mệt." Lý Nha Nhi ôn nhu cười, "Ngài đi xa nhà, trong lòng con dâu lo lắng, lúc này mới dậy sớm một chút, chờ đưa ngài đi, con dâu sẽ trở về phòng ngủ tiếp."

Tiền Mộc Mộc than nhẹ.

Nhớ lấy phần hảo ý này, lại ôm Hứa Gia Tề lên xe bò, quấn chăn nhỏ lên, nàng giơ tay tạm biệt Lý Nha Nhi.

"Đi đây."

Dứt lời, nàng giơ roi lên.

Xe bò chậm chạp di chuyển.

Lý Nha Nhi đứng ở cạnh cửa, nhìn chăm chú vào xe bò đi xa, cho đến khi dần dần biến mất trong đêm tối như mực, cũng không nhìn thấy nữa, nàng ấy mới thu hồi ánh mắt, xoay người đóng cửa sân lại.

...

Màn đêm như tấm lụa mỏng bị xốc lên.

Núi xa tảng sáng, ánh nắng ban mai chiếu nghiêng.

Tiếng chuông lanh lảnh du dương, xe bò chậm rãi chạy trên đường đất bùn phủ kín, Tiền Mộc Mộc buồn ngủ ngáp một cái, nâng tay áo lau nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một tiếng kêu nhỏ yếu vang lên.

"Nương..."

Tiền Mộc Mộc quay đầu liếc nhìn.

"Tiểu Tề, con tỉnh rồi."

Hứa Gia Tề kéo chăn trên người ra, đứng lên ngồi dựa vào Tiền Mộc Mộc, đầu nhỏ dựa vào lưng nàng, lười biếng ngáp, nói: "Nương, chúng ta đến nơi nào rồi?"

"Đi gần một nửa chặng đường rồi." Tiền Mộc Mộc tranh thủ thời gian, xoa nhẹ cái đầu nhỏ kia: "Con đói chưa?"

Hứa Gia Tề gật đầu.

"Có chút."

Tay siết chặt dây thừng xe bò dừng lại, Tiền Mộc Mộc lấy ra cái bọc nhỏ mang từ trong nhà, sờ sờ thấy còn nóng, nàng lấy ra một cái bánh hành thái, "Này."

Hứa Gia Tề nhận lấy, cắn từng miếng nhỏ.

Nghe mùi thơm, Tiền Mộc Mộc cũng cảm thấy hơi đói bụng.

Lấy ra một miếng lớn, ngậm ở trong miệng vung roi, vừa đánh xe bò, vừa ăn.

Lần đầu tiên nàng đến thế giới này, nàng đội một đầu máu, từ lúc rời khỏi huyện thành trời còn sáng, kết quả đi đến trời tối, chân cũng sắp gãy cũng chưa đi đến thôn Lộ Sơn, sau đó vẫn là dẫm vận cứt chó, đụng phải một chiếc xe ngựa ngồi được một đoạn đường lớn.

Sau đó lại chống đỡ đi rất lâu, mới đi đến thôn Lộ Sơn.

Tuy nói lúc ấy trời tối, nhưng vì mắt không hoa, đầu óc trí nhớ tốt, nàng nhớ kỹ dấu vết dọc đường.

Lần này nàng muốn đi là một huyện thành có bến tàu, huyện Phù Sinh.

Cách thôn Lộ Sơn gần nhất, cũng là thị trấn phồn hoa nhất trong vòng trăm dặm xa xôi, hôm qua nghe Hứa Tú Dương nói, nơi đó hàng hóa rực rỡ muôn màu, nếu may mắn, còn có thể mua được đồ hiếm lạ từ dị vực vận chuyển tới.

Lần này đi, nàng muốn mua đủ tất cả vật phẩm để dùng trong mùa đông năm nay, đợi đến khi trời hoàn toàn lạnh, nàng cũng không muốn ra ngoài nữa.

Xe bò ung dung đung đưa, lúc đến giữa trưa.

Mới đi được hơn nửa lộ trình.

Tiền Mộc Mộc tìm một chỗ yên tĩnh, nhặt chút củi khô nhóm lửa, dựng nồi nhỏ đổ chút nước vào, lại dùng cành cây nhỏ để ngang trong nồi, đem bánh bao và bánh hành thái chưa ăn xong để lên trên hấp.

Bên trên trải lên mấy cái lá lớn, làm nắp nồi.

Trong nồi bốc lên hơi nóng ùng ục.

Hứa Gia Tề ôm đầu gối, im lặng ngồi trên một tảng đá, Tiền Mộc Mộc bận bịu xong cũng chen qua.

Hai mẹ con, dựa sát vào nhau.

Bầu không khí cũng coi như điềm tĩnh ấm áp.

Trong đống cỏ khô, bỗng nhiên vang lên tiếng sột soạt.

Tiền Mộc Mộc lập tức cảnh giác, nắm bả vai Hứa Gia Tề, một tay móc ra một thanh chủy thủ sắc bén, mặt kéo căng, mang theo một chút hung ác.

"Ai? Đi ra!"

Tiếng nói vừa dứt, bên đống cỏ khô truyền đến tiếng nói chuyện vui sướng.

"Sao nghe giọng này quen tai thế? Không phải là tiểu cô đấy chứ! Ai nha! Tiểu cô, là chúng ta đây!"

Cỏ khô được kéo ra, lộ ra búi tóc rối bời của Tiền Đại Nhi Tức, trên mặt nàng ta nở nụ cười sáng lạn, trông thấy thật sự là Tiền Mộc Mộc, giống như nhìn thấy cứu tinh.

"Thật đúng là tiểu cô!"

Trong đống cỏ khô lại liên tiếp chui ra hai cái đầu.

Cả người Tiền lão thái thái chật vật muốn chết, bà ta phi phi nhổ cỏ vụn trong miệng, nhấc chân đi tới, nói chuyện như lão phu nhân mệnh lệnh nha hoàn: "Thật sự là mệt c.h.ế.t ta, Mộc nha đầu mau tới bóp bả vai cho ta, ai nha vị đắng này ăn..."

Tiền Mộc Mộc vân đạm phong khinh, môi son khẽ mở: "Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, đụng phải các ngươi đúng là xui xẻo tám đời."

"Ôi chao!" Tiền A Phúc không vui, vỗ bụi cỏ trên người, vẻ mặt không đổi nói: "Ngươi nói cái gì vậy, ngươi cũng đừng quên ngươi cũng họ Tiền, chúng ta là người một nhà."