Thái độ trước sau thay đổi, Tiền Mộc Mộc cũng không để ý, chẳng qua là bèo nước gặp nhau. Nàng xoay người, cười nói với Hứa Gia Tề: "Tiểu Tề, chúng ta về nhà thôi!"
"Ừm!" Trong lời nói của Hứa Gia Tề lộ ra vẻ vui vẻ.
Nó rất muốn nhanh chóng trở về, nơi này mặc dù tốt.
Nhưng nơi này không phải nhà của nó.
Nó muốn cùng nương về nhà bọn họ.
Phía sau xe đẩy tay không có đồ đạc, Tiền Mộc Mộc trực tiếp để Hứa Gia Tề ngồi sát bên cạnh mình. Nàng xốc xe bò lên đang định xuất phát thì đã thấy cửa thành xuất hiện ba bóng người chật vật đến cực điểm.
Nhếch miệng cười nhạo, nàng cũng không vội rời đi.
Nhìn ba người kia đi xa, Tiền Mộc Mộc mới thu hồi ánh mắt, vội vàng đánh xe bò đi ra ngoài thành.
Lúc sắp ra khỏi cửa thành, nàng quay đầu nhìn về hướng ba người kia đi tới, rõ ràng là một sòng bạc truyền ra tiếng náo nhiệt.
Hồi tưởng lại gương mặt non nớt tối hôm qua nhìn thấy, bên miệng nàng treo nụ cười ý vị thâm trường.
Một đường hướng tây.
Chuông trên cổ bò đinh đinh rung động.
Tăng thêm một phần vui vẻ cho hành trình buồn tẻ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bất tri bất giác, trời dần dần tối xuống.
Rừng núi hoang vắng, phụ cận cũng không có hộ gia đình.
Chỉ có một ngôi miếu đổ nát.
Lái xe bò chạy vào trong viện rách nát, Tiền Mộc Mộc móc ra mồi lửa, hồng hộc thổi cháy, đi vào trong mái hiên, tùy tay nhổ một nắm rơm rạ đốt lên.
Hứa Gia Tề cũng nhặt được một ít cành cây khô ở bên cạnh, chất đống lên.
Lửa được đốt lên, bốn bề sáng trưng.
Tay chân nó không ngừng nhặt củi bỏ vào, ngọn lửa càng lớn hơn.
Có lẽ là tối qua nghỉ ngơi tốt, hôm nay tiểu gia hỏa đã bớt nóng, tinh thần cũng không tệ, Tiền Mộc Mộc nhìn nó bận rộn, cũng không lên tiếng cắt ngang, cười lấy đồ ăn mua ở huyện thành vào buổi trưa ra.
Cái nồi nhỏ dùng giá ba chân dựng lên, đổ thịt kho tàu và móng heo đóng gói vào, dùng đũa làm cái xẻng lật qua lật lại, sau khi xào nóng lót ở phía dưới, lại trải bánh bột mì đã nguội lên đậy nắp nồi lại.
Mỡ của thịt kho tàu dần dần tan ra, mùi thơm tràn ra từ trong nồi, câu lấy nhân hồn cũng phải cùng nhau nhào vào bên trong.
Thấy đã xong rồi, mở ra nắp nồi.
Mùi thơm nồng đậm đập vào mặt.
Hứa Gia Tề bị thèm đến chảy nước miếng, cọ tay lên trên xiêm y cho sạch bụi, đôi mắt trông mong nhìn vào trong nồi: "Nương, Tiểu Tề đói quá..."
"Đừng có gấp." Tiền Mộc Mộc móc ra một miếng khăn giấy ướt, lau tay cho Hứa Gia Tề xong, mới gắp hai miếng móng heo và một ít thịt kho tàu từ trong nồi ra, lại đặt thêm hai cái bánh bột mì hết lên một cái mâm.
"Ăn đi, cẩn thận nóng."
Hứa Gia Tề một lòng một dạ với thịt, mẫu thân nhà mình nói chuyện, nó chỉ hăng hái ừm ừm, sốt ruột không chờ nổi nhận lấy mâm, bắt đầu ăn như gió cuốn.
Tiểu tử kia ăn ngon, Tiền Mộc Mộc cũng không nhàn rỗi.
Cũng gắp cho mình mấy miếng thịt và móng heo, ăn với bánh bột mì cuộn thơm ngát.
Đang hết sức chuyên chú ăn cơm tối, trong viện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, nghe có không ít người tới.
Thân hình ôm móng heo gặm đột nhiên cứng đờ, Tiền Mộc Mộc quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy mấy nam nhân lưng hùm vai gấu, để râu quai nón.
Trong lòng nàng đầy cảnh giác, liền kéo Hứa Gia Tề đứng dậy.
"Ơ! Đêm nay còn rất may mắn! Gặp được nữ nhân." Nam nhân cầm đầu khóe môi nhếch lên một nụ cười dâm đãng, nhổ cọng rơm trong miệng, gã nghênh ngang đi về phía trước hai bước, "Này! Tên gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiền Mộc Mộc một tay nắm lấy Hứa Gia Tề, tay giấu sau lưng nắm chặt d.a.o găm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện, trong mắt toát ra một tia hung ác.
"Ta là tổ tông của ngươi."
Lời này vừa nói ra, lập tức chọc giận nam nhân.
Gã một cước đạp ngã cái giá đỡ bên cạnh, tiếng leng keng leng keng vang lên trong đêm tối yên tĩnh càng thêm đột ngột, khí thế hung hăng mắng: "Xú nương! Lão tử hôm nay không giáo huấn ngươi một chút thì không được!"
Miệng mắng chửi thô tục, nam nhân xắn tay áo lộ ra thịt mỡ bên trong, đ.ấ.m một phát!
Tiền Mộc Mộc khéo léo ngửa về phía sau, tránh đi công kích.
Lập tức quơ lấy chủy thủ, đưa tay vạch một cái!
Dao găm sắc bén, m.á.u tươi phun trào!
Một vết thương mới vừa dài vừa sâu, có thể nhìn thấy xương cốt bên trong, con ngươi nam nhân đột nhiên co lại, ngũ quan đau đớn dữ tợn đáng sợ, ôm cánh tay bị thương gầm nhẹ như dã thú.
"Xú nương môn xú nương môn! Lão tử đánh c.h.ế.t ngươi!" Nam nhân trong miệng mắng, cũng không dám đi lên, chỉ một mặt độc ác nhục mạ.
Đồng bạn phía sau, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc tàn nhẫn như thế, sợ tới mức không khỏi lui về phía sau mấy bước, đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt.
Một nam nhân trong đó cả gan, nhếch miệng cười khan, làm bộ khinh thường nói: "Con đàn bà thối này không phải chỉ có một con d.a.o thôi sao! Làm như ai cũng không có!"
Nói xong, gã rút loan đao sau lưng ra.
Gã giơ chân trái vung về phía trước, chân phải bước từng bước thăm dò đi về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiền Mộc Mộc, tìm kiếm sơ hở của nàng.
Tiền Mộc Mộc cũng không chủ động xuất kích, cứ như vậy đứng ở nơi đó, để mặt người kia quay tới quay lui giống như chuột.
Có Tiền A Phúc đánh lén hôm qua, nàng nắm chặt cổ tay Hứa Gia Tề, sợ lại diễn ra chuyện ngoài ý muốn như hôm qua.
Những người này không phải hạng người lương thiện gì, nếu như Hứa Gia Tề bị bắt đi, một khi không cẩn thận bị chọc giận, rất có thể sẽ g.i.ế.c con tin.
Nếu tiểu tử kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy nàng khó thoát khỏi tội lỗi.
Tiểu tử kia tựa như cảm thấy, ngày hôm qua gây cho mẫu thân nhà mình thêm không ít phiền toái, giờ này khắc này đối mặt với người xấu, nó liều mạng nắm chặt góc áo Tiền Mộc Mộc, gò má cũng dán chặt, không muốn cho người xấu một chút cơ hội nào có thể thừa dịp.
Ngay khi nam nhân cầm loan đao chần chờ nên ra tay từ nơi nào, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân một lần nữa, lần này càng thêm dày đặc.
Tiền Mộc Mộc cau mày, con mắt hướng ra ngoài.
Trong mắt nam nhân cầm loan đao xẹt qua một tia giảo hoạt, cầm lấy thanh loan đao này nhanh chóng tiến lên, giơ loan đao lên c.h.é.m vào bả vai Tiền Mộc Mộc!
"Xú nương môn, hôm nay lão tử dạy cho ngươi biết ai mới là tổ tông của ngươi!"
Tiền Mộc Mộc mắt cũng không chớp, giơ lên không đ.â.m một cái!
Lực đạo kia, tốc độ như gió!
Không hề nương tay.
Một đao đ.â.m tim.
Nàng không muốn g.i.ế.c người, nhưng nếu như nàng không ác.
Như vậy người c.h.ế.t ở chỗ này, sẽ là nàng và Tiểu Tề.
Còn có người đang đợi nàng trở về, nàng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Nam nhân cầm loan đao ánh mắt ngưng lại, cúi đầu nhìn chủy thủ đ.â.m vào n.g.ự.c kia, ánh mắt ngơ ngác, ầm ầm ngã xuống đất, đến c.h.ế.t cũng chưa thể nhắm mắt.
Vừa rồi đã thấy được sự hung ác của nương môn này, không ngờ lại dám g.i.ế.c người, mấy nam nhân còn lại đều nơm nớp lo sợ, lập tức bỏ đi ý nghĩ muốn cướp bóc tiện thể cướp sắc.
Chỉ muốn chạy ra ngoài.
Kết quả còn chưa đi được mấy bước, đã bị cắt cổ.
Lãnh kiếm vung lên không dính một giọt máu, hắc y nhân cầm đầu thu kiếm vào trong vỏ, lông mày mang theo lệ khí nồng đậm, như thể g.i.ế.c người chỉ là tùy ý vung lên. Mặt hắn ta không chút thay đổi, giẫm lên thi thể, đi vào trong chùa miếu, một đôi mắt lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, dừng trên người Tiền Mộc Mộc đang cầm chủy thủ.
Đôi mắt lạnh như băng kia không thấy nửa phần cảm tình, trong giọng nói của hắn ta có chứa một phần xác định cùng nghi hoặc, "Là ngươi."