Nhìn bộ dạng mất hứng của tiểu gia hoả này, tâm trạng của Linh Nhất dường như cũng bị lay động trong chốc lát, hầu kết của hắn cuộn xuống.
"Chẳng qua tất cả xuất phát điểm của cháu đều là vì nương cháu, vậy nên ta cũng không nên trách cứ cháu, cháu là một hài tử ngoan, sau này lớn lên phải hiếu thảo với nương cháu."
Hứa Gia Tề vội vàng gật đầu.
"Cháu sẽ vậy, cháu sẽ làm vậy."
Bên này một lớn một nhỏ tâm sự chân thành, ở trung tâm chùa miếu ăn uống náo nhiệt ngất trời, năm con cá và cả chân giò đều đã ăn hết, thậm chí cả đáy nồi cũng được bánh màn thầu và bánh mì hấp lau rất sạch sẽ.
Tiền Mộc Mộc thậm chí không cần tốn sức để rửa, chỉ cần dùng nước lạnh xối qua một lần, rồi lấy một chiếc khăn tay lau qua, là đã rất sạch.
Thu dọn mọi thứ xong, lại lấy hai tấm thảm và một cuốn truyện từ trên xe đẩy ra, đi đến góc mình ngồi ăn cơm lúc trước, dọn dẹp một chút rồi trải thảm nằm nghỉ đọc truyện.
Đọc quá lâu cổ cũng cứng đờ, Tiền Mộc Mộc nhìn ra ngoài một cái, sắc trời đã tối sầm. Nàng ngáp một cái, hướng về phía cột, gọi nhỏ: "Tiểu Tề."
Bên kia Hứa Gia Tề, vẫn đang ngồi nói chuyện cùng Linh Nhất Tiểu Chính Thái bọn họ, nghe thấy nương thân nhà mình gọi, cậu bé quay đầu lại: "Nương, người gọi con?"
Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ bên gối đầu, "Ngủ thôi, sáng sớm mai còn phải lên đường sớm."
"Vâng~" Hứa Gia Tề ngọt ngào trả lời, lại chào tạm biệt Linh Nhất bọn họ, sau đó chạy đến bên người Tiền Mộc Mộc, ngoan ngoãn cởi giày nằm xuống.
Tiền Mộc Mộc nằm nghiêng chống đầu, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng của tiểu gia hoả, "Tối hôm nay có vui hay không?"
Mắt Hứa Gia Tề sáng lên, "Vâng, Linh Nhất thúc thúc rất tốt, thúc ấy còn nói muốn nhận con làm nghĩa tử."
Trong mắt Tiền Mộc Mộc hiện lên một tia ngạc nhiên.
Chắc hẳn chỉ là lời dỗ tiểu hài nhi thôi.
Nàng cũng không để ý, chỉ thuận miệng nói: "Thật sao, vậy sau này con là tiểu hài nhi có nghĩa phụ rồi, nói không chừng đến Tết con còn có thể nhận nhiều thêm một phong bao lì xì nữa đấy."
"Bao lỳ xì?!" Nghe thấy có liên quan đến tiền, mắt của Hứa Gia Tề mở to, nắm chặt chăn nhỏ hưng phấn dị thường, "Thật sao?!"
Không ngờ tới chỉ là một câu nói đùa thuận miệng, lại bị nhi tử nhà mình coi là thật, Tiền Mộc Mộc gãi gãi đầu, "Ừm, sẽ có."
Đến lúc đó nếu nghĩa phụ không cho, người làm nương như nàng này bỏ thêm hai phần nữa là được. Nguyện vọng của tiểu hài tử, sao có thể nỡ khiến cậu bé hụt hẫng được?
Hứa Gia Tề che miệng cười khẽ.
Tiền Mộc Mộc mỉm cười, "Sao vậy?"
"Có chút mong đợi, tết đến." Hứa Gia Tề cắn cánh môi.
Mắt Tiền Mộc Mộc cong cong, giống hình trăng khuyết, "Sắp rồi sắp rồi, bây giờ mới giữa tháng chín, còn khoảng ba tháng rưỡi nữa, chính là tết đến, bây giờ chúng ta cần làm là ngoan ngoãn đi ngủ, rồi ngày mai về nhà, hửm?"
"Vâng vâng." Hứa Gia Tề nhắm đôi mắt lại, nắm chặt chăn chờ cơn buồn ngủ.
Tiền Mộc Mộc cũng nằm xuống, một tay ôm lấy tiểu gia hoả, ý thức dần dần mơ hồ, gục đầu ngủ thiếp đi.
Đêm đã khuya, xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
…
Ngày hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng, ngoài cành cây đã vọng lại tiếng chim cu cu kêu, thanh thúy du dương, chỉ là sáng sớm nghe có hơi ồn.
Tiền Mộc Mộc hơi bực mình ngồi dậy, che miệng ngáp một cái, từ từ đi vào trong viện, lấy một cái ống tre từ xe đẩu ra, rút chốt gỗ nhỏ ở đầu ống, hất một ít nước lên mặt, cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.
"Nương... chào buổi sáng." Hứa Gia Tề bước những bước nhỏ, buồn ngủ đến mức mắt nửa nhắm nửa mở, giọng nói cũng mềm mại yếu ớt.
Tiền Mộc Mộc cầm một chiếc khăn ướt, lau mặt cho tiểu hài tử, sau đó nhét vào tay cậu bé một hộp bánh khô được gói bằng giấy da bò.
"Hôm nay chúng ta phải về nhà nhanh, Tiểu Tề con ăn cái này lót dạ trước, về nhà chúng ta sẽ ăn cơm canh nóng hổi, được không?"
"Vâng." Hứa Gia Tề xé giấy da bò bên ngoài ra, bốc một miếng bánh khô bỏ vào trong miệng.
Tiếng răng rắc răng rắc vang lên trong không khí lạnh lẽo, cậu bé nhìn nương thân nhà mình thu dọn đồ đạc, giọng nói non nớt: "Nương, chúng ta không chào hỏi Linh Nhất thúc thúc sao?".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thân hình đang bận thu dọn đồ đạc của Tiền Mộc Mộc dừng lại một chút, nàng quay đầu nói: "Vậy phiền Tiểu Tề con đi nói với bọn họ một tiếng, nương đang bận không đi được."
Lời nói vừa rơi xuống, tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Linh Nhất dẫn đầu bước ra, nhìn Tiền Mộc Mộc đang bận rộn, rũ mắt nhìn Hứa Gia Tề, giơ tay lên xoa xoa cái vừa nho nhỏ vừa đáng yêu kia.
"Chúng ta đi đây, cháu ngoan nhé."
Hứa Gia Tề miệng đang ăn bánh khô dừng lại, trong mắt lộ vẻ lưu luyến: "Thúc thúc, tết đến thúc có đến nhà cháu không? Nương cháu nói nếu thúc làm nghĩa phụ của cháu, đến tết cháu có thể nhận được hai phong bao lì xì, một bao của nương, một bao của thúc."
Ánh mắt Linh Nhất ngừng lại một chút.
Khoé miệng lộ ra một nụ cười, vắng lạnh mà lộ ra chút tươi sáng.
"Nếu lúc đó ta không bận, ta sẽ đến."
"Nương! Nương!" Hứa Gia Tề nghe thấy vậy, vội vàng kéo tay áo của Tiền Mộc Mộc, "Nương mau nói cho thúc thúc địa chỉ nhà chúng ta, lỡ như đến lúc đó thúc thúc không tìm được, con cũng không nhận được bao lì xì rồi!"
Quan trọng nhất chính là, nếu như Linh Nhất thúc thúc thật sự đến nhà cậu bé, đến lúc đó nương và thúc thúc cũng sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, lỡ như hợp nhau thì sao?
Hứa Gia Tề đang tính toán mưu ma chước quỷ, trong lòng thầm vui mừng.
Cậu bé đúng thật là quá thông minh!
Bị tiểu quỷ tinh nghịch ồn ào cho không còn cách nào khác, Tiền Mộc Mộc dừng công việc trên tay, quay người lại có hơi thận trọng mà gật đầu với Linh Nhất: "Thật ngại quá, hài tử nhà ta gây thêm rắc rối cho ngươi rồi."
"Không có gì." Biểu cảm của Linh Nhất bình thản.
Dù sao thì cũng hiếm khi thấy Tiểu Tề có hứng thú với một việc đến vậy, Tiền Mộc Mộc cũng không tiện cô phụ sự kỳ vọng của tiểu gia hoả, nàng l.i.ế.m liếm môi nói: "Nhà ta ở thôn Lộ Sơn trấn Hoa Khai, là nhà ở cuối thôn trong viện có một cây lê."
Linh Nhất nghiêm túc ghi nhớ, khẽ gật đầu một cái.
"Ta biết rồi, làm phiền."
"À không không không." Tiền Mộc Mộc xua xua tay, "Chẳng qua chỉ là có duyên gặp nhau một lần, lời của hài tử ngươi cũng đừng quá để tâm."
Linh Nhất từ chối đưa ra lời phủ nhận.
Chỉ cúi đầu, lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Hứa Gia Tề.
"Cháu ngoan ngoãn, đợi đến Tết ta đến tìm cháu."
Hứa Gia Tề gật đầu nói: "Vậy thúc thúc nhất định phải đến, Tiểu Tề đợi thúc."
Linh Nhất trả lời bằng nụ cười.
Hơi gật đầu về phía Tiền Mộc Mộc.
Sải bước chân dài đi ra ngoài, dẫn theo hơn mười mấy người rời khỏi nơi đây.
Tiền Mộc Mộc cũng nhanh chóng thu dọn xong, ôm Hứa Gia Tề lên xe bò, vung roi đánh xe từ từ đi về theo con đường trở về.
…
Đi được một đoạn, Tiểu Chính Thái đột nhiên liếc nhìn một cái.
Chú ý tới ánh mắt bay tới, sắc mặt Linh Nhất lạnh lùng, "Có chuyện cứ nói."
Mắt của Tiểu Chính Thái xoay chuyển, cười trêu chọc: "Lão đại, không ngờ tới ngươi lại thích tiểu hài tử đó đến vậy, ngươi đây không phải là tuý ông ý không phải ở rượu chứ?"
Lời vừa dứt, sau gáy bị đánh một cái.
"Nếu ngươi dám nói lung tung, thì không cần theo ta nữa." Ánh mắt của Linh Nhất lạnh như băng.
Tiểu Chính Thái đột nhiên cảm thấy mình nói sai, sờ sau gáy cười khì khì, "Chỉ đùa thôi chỉ đùa thôi, đừng xoi là thật chứ, hài tử Tiểu Tề kia đúng thật là rất thú vị, có thể gửi đến trại huấn luyện luyện tập một chút, nói không chừng chính là một hạt giống tốt."
Linh Nhất nhìn về phía trước, cũng không biết đang nghĩ gì, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.
"Hài tử đó có mẫu thân rất yêu thương nó, khác với chúng ta."
Lời này vừa thốt ra, Tiểu Chính Thái cũng im lặng.