Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 205



Đợi đến khi Tiền Mộc Mộc từ trong phòng bước ra, đã không nhìn thấy bóng dáng người đâu, nàng đứng trước ngưỡng cửa viện nhà mình, hai tay chống eo, híp mắt nhìn trái ngó phải.

"Thằng nhóc này, chạy còn rất nhanh."

Hứa Gia Thạch ở phía sau dịu mắt, mơ mơ màng màng, "Nương, đã muộn thế này rồi, tại sao con phải đến nhà trưởng thôn? Con buồn ngủ quá."

"Phải đi, đi ngay bây giờ." Tiền Mộc Mộc nắm bả vai của Tiểu Thạch Đầu lắc mạnh, cố gắng làm cho người tỉnh táo, "Nương đến nhà trưởng thôn không tiện lắm, bây giờ chỉ có con có thể đi được, nhớ kỹ, nhất định phải nói với trưởng thôn là chuyện lớn, bảo ông ấy mau đến."

Đầu Hứa Gia Thạch mềm nhũn mà lắc lư lắc lư, trước mắt thằng bé choáng váng, "Được rồi được rồi con đi là được, nương, người đừng lắc nữa đầu con choáng quá..."

Nói xong, thằng bé bước đi nặng nề, bước vào trong đêm đen.

"Mở mắt ra, nhìn đường cho kỹ." Tiền Mộc Mộc nghểnh cổ gọi theo bóng dáng nhỏ bé đó.

"Con biết rồi..." Giọng của Hứa Gia Thạch càng lúc càng nhỏ.

Nhìn thấy người đã đi xa, Tiền Mộc Mộc quay lại vào nhà, thắp sáng tất cả đèn lồng trong viện, sau đó đứng trước gian chính nhà mình, đợi trưởng thôn bọn họ đến.

Qua một nén hương.

Từng trận ho khan, vang lên bên ngoài tường viện.

"Khụ khụ khụ..."

"Nửa đêm như thế này, rốt cuộc là chuyện lớn gì vậy khụ khụ khụ..." Trưởng thôn chống gậy, bước chân không được linh hoạt cho lắm, chậm rãi bước qua ngưỡng cửa, đi vào trong.

Hứa Gia Thạch cúi đầu đi theo sau, mắt nhắm mắt mở, giống như con mèo gật gù, buồn ngủ đến mức không chịu được nữa.

Tiền Mộc Mộc bước xuống bậc thềm, giơ tay mời: "Trưởng thôn, mời bước vào phòng bếp, cháu có thứ muốn cho ngài xem."

"Được được được, ta đi theo cháu vào xem." Trưởng thôn nhấc chân, bước vào trong phòng bếp, vừa vào đã nhìn thấy tường bị cháy đen, tủ cũng xám xịt, khắp nơi đều có vết tro của cành thông khô, quả thật là một mớ hỗn độn.

Trong mắt trưởng thôn lóe lên sự kinh ngạc, vội vàng quay đầu hỏi: "Chuyện này là sao? Vừa mới có hỏa hoạn à?"

"Đúng là có hỏa hoạn, có người cố ý đốt." Tiền Mộc Mộc cau mày, cơn giận kia xoay chuyển qua lại trong đôi mắt hạnh, "Cháu vốn dĩ định bắt được người đó đợi ngài đến, nhưng người đó đã chạy mất."

"Là ai?" Trưởng thôn nghe xong tức giận đùng đùng, thắt lưng có bệnh cũ, vừa tức giận thắt lưng cũng bắt đầu đau, ông ấy đỡ thắt lưng của mình, trong mắt lướt qua một tia đau đớn.

Vừa hỏi xong, ông ấy không biết tại sao lại đột nhiên nhớ đến chuyện xấu của Hứa Đoạn, gây ra vào lúc chiều tối, ông ấy có hơi không thể tin được mà hỏi: "Chẳng lẽ là Hứa Đoạn?"

Tiền Mộc Mộc gật đầu với ông ấy.

"Chính là nó, chuyện này cháu hy vọng ngài có thể cho cháu một công bằng."

"Ai dô..." Lông mày của trưởng thôn nhíu lại thành một cục, đau đầu đến cùng cực mà thở dài , "Hài tử này đã phạm phải sai lầm lớn, phóng hoả chính là tội phải ngồi tù."

Trưởng thôn đầy mặt cau có, chậm rãi di chuyển ra bên ngoài, vẫy tay gọi Hứa Gia Thạch, "Tiểu Thạch, con mau đi gọi Lý Chính bọn họ đến, mau đi."

"Vâng..." Hứa Gia Thạch uể oải đáp một tiếng, hai vai rũ xuống kéo thân thể đi ra ngoài, thằng bé thật sự rất buồn ngủ.

Tiền Mộc Mộc mời trưởng thôn, ngồi dưới mái hiên chờ đợi.

Lần chờ đợi này, lại là một nén hương.

Từ bên ngoài bước vào, Lý Chính xoa huyệt thái dương, cơn buồn ngủ lan tràn trong mắt, ông ấy mệt mỏi nói: "Chuyện gì thế này?"

Tiền Mộc Mộc đỡ trưởng thôn đứng dậy, chủ động giải thích: "Hứa Đoạn nửa đêm chạy đến nhà ta, đốt phòng bếp nhà ta, làm cho mọi thứ trở nên đen như than mực hỗn độn lộn xộn."

Tay Lý Chính đang xoa huyệt thái dương buông xuống, trong mắt lóe lên một tia khó bề tưởng tượng.

"Là thật, ngươi đi xem đi. Hài tử này ta cũng không biết phải nói là nó to gan, hay là ngu muội dốt nát." Trưởng thôn liên tục thở dài, giọng nói cũng có chút chán nản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lý Chính bước đến bên cạnh cửa phòng bếp, hơi nghiêng người nhìn vào trong, mọi thứ đều hỗn loạn thành một đống, trên tường cũng có vết cháy rõ ràng.

Nhìn thấy thế này, Lý Chính nhắm mắt lại nghiến răng, "Vào thời điểm quan trọng này mà Hứa Đoạn dám gây chuyện với ta, nó không muốn sống."

Trưởng thôn bước đi run run đến trong viện, cực kỳ phiền muộn và đau đầu, "Chuyện này, ngươi xem phải làm sao?"

"Giao cho quan, loại chuyện này từ đường không thể giải quyết được." Lý Chính không hề suy nghĩ nửa phần, c.h.é.m đinh chặt sắt nói.

"Đúng vậy, đúng vậy." Trưởng thôn gật gật đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiền Mộc Mộc ở bên cạnh không vội vàng chen vào nói gì, khi nghe trưởng thôn và Lý Chính dự định xử lý chuyện này một cách công bằng công chính, trong lòng không khỏi cảm thấy an ủi và ấm áp.

Thực ra ban đầu nàng còn có chút sợ, trưởng thôn và Lý Chính sẽ vì cái c.h.ế.t của Lưu Tiểu Hoa, mà nể tình một hai với sai lầm của Hứa Đoạn.

Nếu thật sự là như vậy, thì đừng trách nàng tự mình dùng bạo lực để trừng trị cái ác.

Chẳng qua nói tóm lại, kết quả vẫn là tốt.

"Đi thôi, đi trong thôn bắt người." Lý Chính nói xong, bước chân bước ra ngoài.

Trưởng thôn cũng chống gậy, một tay đỡ thắt lưng chậm chạp bước ra ngoài, Tiền Mộc Mộc nâng đỡ, động tác cẩn thận mà tỉ mỉ.

Giữa mi mày trưởng thôn nhiễm ý cười, hiền từ nói: "Chất nhi tức ngươi, đúng thật là càng ngày càng biết cách đối nhân xử thế."

Tiền Mộc Mộc chỉ cười nhẹ.

Không nói gì cả.

Cầm một chiếc đèn lồng, bước qua bở ruộng đến trong thôn, ba người trực tiếp đến trước nhà Hứa Văn Lợi.

Lý Chính giơ tay, gõ mạnh vào cửa hai cái.

Qua một lúc lâu, mới có tiếng bước chân truyền từ bên trong đến.

Cửa viện được mở ra, lộ ra khuôn mặt mơ màng của Hứa Văn Lợi, hắn ta che miệng, khoa trương ngáp to một cái.

"Lý Chính, sao ngài lại đến?"

"Hứa Đoạn có ở nhà không?" Lý Chính ánh mắt lạnh lùng.

Hứa Văn Lợi tỉnh táo hơn một chút, ánh mắt cũng hoàn toàn mở to, hắn ta gãi gãi đầu, có hơi khó hiểu nói: "Lý Chính ngài hỏi câu này là sao? Chẳng lẽ vào giờ này nó không nên ở trong nhà sao?"

Tiền Mộc Mộc lạnh lùng cười khẩy ra tiếng.

"Nó nửa đêm canh ba chạy đến cuối thôn cố ý phóng hỏa, suýt nữa thì đốt cả phòng bếp nhà ta, ngươi cảm thấy lúc này nó nên ở nhà à?"

Đầu óc Hứa Văn Lợi ong ong.

Đôi mắt của hắn ta run lên liên tục, giống như vẫn chưa thể hiểu được sự thật này, chậm nửa nhịp nói: "Phóng hỏa cái gì? Sao ta nghe lại có hơi không hiểu?"

"Nghe không hiểu thì tránh ra cho ta." Tiền Mộc Mộc không muốn nói nhiều lời thừa với người chưa tỉnh táo, trực tiếp giơ tay đẩy người ra, bước thẳng vào gian chính.

Trong gian chính thắp nến, đặt t.h.i t.h.ể của Lưu Tiểu Hoa, Tiền Mộc Mộc nhìn một cái, hơi kiềm chế cơn giận trên mặt, đẩy cửa hơi khép hờ ra, nhìn thấy Hứa Đoạn nằm trên giường, hai chân kẹp chăn đang ngủ say.

Nàng thuận tay cầm then cửa đặt ở góc, lao nhanh như tên vào bên trong, giơ then cửa đánh lên mặt!

"A a a a a! Mẹ kiếp! Ai hơn nửa đêm còn phát điên?! Muốn c.h.ế.t à!" Hứa Đoạn bị đánh đến mức kêu thảm thiết, ôm đầu chạy toán loạn, cuộn tròn trong chăn trốn vào góc trong của giường.

Khi thanh gậy không thể đánh được nó nữa, nó mới có thời gian nhìn rõ rốt cuộc là ai đánh mình. "Tiền Mộc Mộc ngươi phát điên cái gì vậy?! Ngươi bị bệnh sao, điên bà tử!"

Hứa Đoạn không coi ai ra gì, lớn tiếng mắng chửi, "Ngươi là con bà điên, vô duyên vô cớ đánh người, cẩn thận ta gọi Lý Chính bọn họ đến chống lưng cho ta, đưa ngươi đến quan dạy dỗ một trận ra trò!"