Nghĩ đến đây, Tiền Mộc Mộc âm thầm hạ quyết tâm, chờ nàng dưỡng thương xong nhất định phải liều mạng rèn luyện thân thể, nàng phải bảo vệ người nhà của nàng!
Sau khi hạ quyết tâm, nàng bắt đầu suy nghĩ chi tiết kế hoạch tập luyện trong đầu, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chờ quyết định xong tất cả chi tiết thì bên ngoài trời cũng tối xuống.
"Nương, con nấu cháo bột, người ăn chút đi." Lý Nha Nhi bưng khay đi vào, bưng bát sứ múc một muôi, đưa tới bên miệng Tiền Mộc Mộc.
Tiền Mộc Mộc há miệng ngậm vào.
Cháo nấu rất lỏng, xúc cảm mềm mại, sắp như trẻ con ăn thức ăn lỏng.
Nàng nuốt xuống, có chút bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ bị thương ở eo, cũng không phải không thể nhai nuốt, con làm đồ ăn bình thường là được, không cần quá bận tâm đến ta."
Lý Nha Nhi mím chặt môi, hai vai run rẩy dữ dội, cái muôi gõ vào thành bát kêu leng keng, nước mắt như trân châu bị đứt dây, rơi xuống.
"Con thật sự rất sợ, sợ ngài xảy ra chuyện gì, nếu thật sự như vậy, con dâu cũng không sống được nữa, theo ngài... hu hu hu..."
Cổ họng Tiền Mộc Mộc như bị nhét một tảng đá lớn vào, nàng cố sức lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Nha Nhi.
"Đừng khóc đừng khóc, không phải là ta không có chuyện gì sao, Nha Nhi nhà chúng ta là người tốt như vậy, sao lại nói mấy lời ngốc nghếch này, hơn nữa trong bụng con còn đang mang thai bảo bảo đấy, con nhất định phải thật tốt, nghe thấy chưa?"
Lý Nha Nhi kinh ngạc gật đầu, nước mắt lại không có cách nào khống chế, rơi xuống liên tục.
Tiền Mộc Mộc ngoài miệng thở dài, trong lòng lại mềm nhũn.
Thật sự là một nha đầu ngốc.
...
Một đêm trôi qua.
Đêm nay, trong thôn cũng không thái bình.
Mấy nhà xảy ra án mạng, đều nhao nhao nhao đến trước mặt lý chính, muốn có được phương pháp giải quyết.
Thậm chí một hai nhà còn kéo t.h.i t.h.ể đi vào trong huyện vào ban đêm, có người muốn đòi công đạo cho người c.h.ế.t oan, cũng có người đơn thuần vì kiếm được một khoản tiền bồi thường.
Bầu trời sáng rõ, mặt trời dần dần mọc lên.
Hứa gia ở cuối thôn.
Nằm cả đêm, tối hôm qua lại nhờ Lý Nha Nhi dùng rượu thuốc xoa lên, Tiền Mộc Mộc cảm giác xương cốt sau thắt lưng lưu loát hơn rất nhiều.
Chậm rãi từ trên giường đứng lên, vịn tường đi đến nhà xí giải quyết xong hàng tồn cả đêm, nàng cũng không trở về phòng, đi đến dưới cây ngồi xuống ghế.
Hôm qua xảy ra chuyện như vậy, mấy đứa nhỏ cũng không dám chạy ra ngoài, hôm nay đều ngoan ngoãn ở trong nhà, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc rời giường, ba nhóc con vội vàng chạy tới quan tâm hỏi han.
"Nương, người cảm thấy thế nào?"
"Nương, người có đói bụng không?"
"Nương, người có đau không?"
Đối diện với ba khuôn mặt quan tâm, Tiền Mộc Mộc cười nhạt, "Khỏe khỏe khỏe, ta rất khỏe, các con không cần khẩn trương như vậy, thả lỏng tâm tình đi chơi đi."
"Không muốn." Hứa Gia Thạch ngây ngốc lắc đầu, xách ghế đẩu đến bên cạnh nàng, thể hiện vẻ làm nũng và ỷ lại.
Hứa Tiểu Bảo và Hứa Gia Tề cũng lắc đầu, tiến đến bên cạnh mẫu thân nhà mình, dựa rất gần.
Đưa tay xoa xoa ba cái đầu lông nhung, Tiền Mộc Mộc khẽ nhếch miệng: "Có phải hôm qua bị dọa sợ hay không?"
Vừa dứt lời, không ai tiếp lời.
Nhưng ngón tay kéo y phục nàng lại không hẹn mà cùng siết chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiền Mộc Mộc trầm xuống một hơi, kiên nhẫn dịu giọng trấn an: "Không có việc gì, đã qua rồi, chúng ta không sợ nữa, sau này nương sẽ bảo vệ các con, lần này là nương thất trách, về sau... Về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện như ngày hôm qua nữa..."
Nói xong, cổ họng nàng nghẹn ngào.
Hốc mắt cũng hồng nhuận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu như không phải nàng dừng bước ở trong vạch an toàn thì sao có thể để người trong nhà đi theo nàng cùng đặt vào tình cảnh nguy hiểm?
Tất cả những điều này đều là lỗi của nàng.
Cửa viện bị gõ mấy cái.
Cảm xúc dâng lên hốc mắt bị đè xuống, Tiền Mộc Mộc hít mũi một cái, nàng nói: "Vào đi, cửa không khóa."
Cửa mở ra một góc, Trương thẩm tử đi vào, mí mắt nàng ấy cụp xuống, trên mặt đầy vẻ suy sụp.
Tiền Mộc Mộc hơi đứng lên, lại bị đau đến nằm xuống, cau mày.
Nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đau đớn không nói nên lời, mi tâm Trương thẩm tử cũng nhíu lại, nàng ấy mím môi khàn giọng nói: "Mộc Mộc, ta, đại nhi nhà ta mất rồi..."
Tiền Mộc Mộc cắn khóe miệng.
"Ta biết, Nữu Nữu."
Nữu Nữu là tên của Trương thẩm tử.
Trương thẩm tử nghe vậy hốc mắt nghẹn ngào, nàng ấy cắn môi dưới, đi đến bên cạnh ghế dưới tàng cây.
Ba đứa trẻ rất có nhãn lực đi ra, để lại sân cho hai người.
Trương thẩm tử ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu nhìn bàn tay thô ráp đầy vết thương, bi thương dâng lên trong lòng, nàng ấy khóc không thành tiếng.
Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu nhìn, từ trong lòng lấy ra một bao kẹo quýt, bóc ra một viên cho vào miệng Trương thẩm tử, nàng dịu dàng nói: "Ăn kẹo, ăn vào trong lòng sẽ không đắng (khổ)."
Trương thẩm tử ngậm kẹo, hai tay che mặt lại khóc càng dữ dội hơn, khóe miệng tràn ra từng tiếng nức nở, nghe mà khiến người ta tan nát cõi lòng.
Tay đặt lên đầu gối Trương thẩm tử, Tiền Mộc Mộc vỗ nhè nhẹ, không nói gì, chỉ yên lặng làm bạn.
Vào lúc này, nói cái gì cũng đều là dư thừa, nàng có thể làm chỉ có làm bạn.
Một nén hương qua đi.
Trương thẩm tử lấy mu bàn tay lau nước mắt, nhéo mũi xì nước mũi, lại đi dùng nước rửa tay, tiện thể rửa mặt rồi mới trở về ngồi xuống.
Nàng ấy miễn cưỡng bình tĩnh lại, giọng nói mang theo sự nức nở nồng đậm: "Đại nhi ta bị đám cường đạo súc sinh kia một đao cắt cổ, lúc ấy chúng ta nhìn thấy hắn, m.á.u chảy khắp nơi, lúc ấy ta như muốn c.h.ế.t đi..."
"Hiện giờ Trương gia chúng ta chỉ có một mầm mống duy nhất là Quế Tử, ta... Nếu hắn xảy ra chuyện gì, ta thật sự không dám nghĩ."
"Sẽ không đâu." Tiền Mộc Mộc dịu dàng trấn an: "Quế Tử vẫn còn tốt, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta còn sống không phải sao? Đây chính là chuyện may mắn nhất, nhi tử của ngươi... Hắn ở phía dưới sẽ phù hộ cho nhà các ngươi, lúc ngươi khổ sở thì tới tìm ta, ta lúc nào cũng ở đây."
"Hu hu hu ... Mộc Mộc." Trong mắt Trương thẩm tử lại treo lên nước mắt, nàng ấy nức nở nói: "Nhà ta loạn thành một đống, ta không dám nói những lời này với con dâu, cũng không dám nói những lời này với chồng ta, bởi vì bọn họ đều giống ta, mất đi người rất quan trọng, ta chỉ dám tới tìm ngươi."
"Ngươi tới tìm ta là đúng." Tiền Mộc Mộc mỉm cười: "Chúng ta là bằng hữu mà, bằng hữu vốn dĩ chính là thấu hiểu và an ủi lẫn nhau."
Trương thẩm tử cảm động đến mơ mơ màng màng, khóc oa oa liền muốn ôm người trên ghế, kết quả đụng trúng miệng vết thương của Tiền Mộc Mộc ——
Trong viện lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.
"A a a!"
Tiền Mộc Mộc đau đến muốn xoay người, nhưng lại xoay không được, giống như một con mực nướng trên tấm sắt, cả người đều đau đớn cuộn lại.
"A! Thật xin lỗi Mộc Mộc." Trương thẩm tử trong mắt mờ mịt luống cuống, tràn đầy do dự cùng bất an vì phạm sai lầm.
"Ta ta không phải cố ý, ngươi có ổn không? Mộc Mộc, ta thật sự không cố ý..."
Một lúc lâu sau, Tiền Mộc Mộc mới miễn cưỡng bình phục lại, môi nàng trắng bệch: "Ngươi muốn mưu sát ta đúng không?"