Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 216



Bị hung hăng uy hiếp, đặc biệt là khi nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt đối phương, ba người đồng thời sinh ra ý lùi bước, nhưng nghĩ đến khoản tiền lớn trên lưng...

Tiền lão thái thái cắn răng.

"Mộc nha đầu, mạng của ta ở chỗ này, nếu ngươi thật muốn đánh c.h.ế.t ta, ngươi cứ tới!"

Tiền Mộc Mộc xoa xoa nắm tay, đốt ngón tay kêu lên răng rắc, bên miệng ngậm lấy một vòng ý cười âm trầm.

Hai chân Tiền lão thái thái nơm nớp lo sợ, con ngươi lạnh lẽo nhìn người trước mắt càng ngày càng tới gần, bà ta sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng...

Không được!

Hôm nay bà ta nhất định phải lấy được tiền.

Nếu không đám tay chân kia, tuyệt đối sẽ hủy đi cả nhà bà ta.

Ý niệm tới đây, Tiền lão thái thái cứng cổ, cho dù trong lòng đã sợ muốn chết, cũng không chịu lui về phía sau nửa phần, khiến khí thế của mình yếu xuống.

Một cái bóng bao phủ xuống, trái tim của Tiền lão thái thái cũng run lên, lông mi của bà ta run rẩy nhấc lên, nhìn người gần trong gang tấc.

Rõ ràng Tiền Mộc Mộc cũng không cao bao nhiêu, nhưng nàng lại có loại ảo giác vô cùng áp bách, bà ta cảm giác mình chỉ cần phản kháng, có thể sẽ nghênh đón một trận hành hung.

Lại không sợ?

Trong mắt Tiền Mộc Mộc sinh ý trêu đùa, giơ cao tay lên, hung hăng hạ xuống!

Mang theo một cơn gió mạnh!

Trong nháy mắt sắp tới gần, Tiền lão thái thái cũng không chịu nổi nữa, sợ hãi thét chói tai, sau đó liên tục ngã lùi về sau mấy bước.

Nhìn thấy phản ứng này, vẻ bỡn cợt trong mắt Tiền Mộc Mộc dần đậm lên, tại sao đám người này lại tìm tới cửa, nàng có thể đoán được đại khái một chút.

Nhưng, vậy thì thế nào?

Không có bất cứ quan hệ nào với nàng.

Nàng cũng không muốn đi chùi đ.í.t cho người không liên quan.

Vừa mới buông xuống lời hung ác, kết quả không đến một nén hương liền lộ ra, Tiền lão thái thái không nhịn được, bà ta che môi ho nhẹ, tìm lý do.

"Tuổi lớn chân cũng không nhanh nhẹn, Mộc nha đầu, chúng ta tuy nói là người một nhà, nhưng ngươi đả thương ca ca ngươi, ngươi cũng không biết chúng ta vì trị thương cho ca ca ngươi, đã tốn bao nhiêu tiền bạc."

"Ngươi là kẻ đả thương người khác, ngươi dù thế nào cũng phải bồi thường một chút, cũng chỉ có như vậy mới cho qua, ta cũng không cần nhiều, chỉ cần một trăm lượng thôi!"

Tiền đại nhi tức nhíu mày.

Một trăm lượng, tiền lãi cũng không đủ.

"Cho ngươi một cái tai dưa ngươi có muốn không? Còn một trăm lượng thì nằm mơ đi!" Tiền Mộc tức giận, ném xuống lời này liền lôi kéo Hứa Tiểu Bảo đi về phía trước.

"Không thể đi! Ngươi không thể đi!" Tiền A Phúc kéo chân bị thương, khập khiễng xông lại, hai tay mở rộng ngăn cản đường đi.

"Trước khi trả tiền, ngươi đừng nghĩ đi đâu cả!"

Tiền Mộc Mộc không nói hai lời, một cước đạp vào chân của Tiền A Phúc.

Hoàng hôn chiếu xuống, một tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên!

Kinh động đến chim chóc trong dãy núi nơi xa, gây nên từng trận tiếng chim chóc bay tán loạn.

Ngũ quan Tiền A Phúc đau đớn dữ tợn, Tiền Mộc Mộc lười nhìn, trực tiếp đẩy người ra, đi thẳng về phía trước.

Bắp chân bỗng nhiên bị kéo lại.

Tiền A Phúc giống như là đau đến cực hạn, ngay cả lông mày cũng nhiễm đầy đau đớn, nhưng cho dù như vậy hắn ta cũng không muốn buông tay.

"Ngươi không thể đi, Tiền Mộc Mộc ngươi không thể vô tình như vậy, nếu không phải lúc trước ngươi tới cửa đòi tiền, con ta cũng không đến mức nghiện cờ bạc, tất cả những thứ này đều là ngươi gây ra, vết thương của ta ngươi cũng phải gánh vác trách nhiệm!"

Logic này... Tuyệt.

Tiền Mộc Mộc trong lòng bội phục, chân còn lại lại không nhàn rỗi, nâng lên liền đá!

Một cước trúng cằm, miệng Tiền A Phúc không khép lại được, đầu lưỡi cắn đến rách da, hắn ta lại đau đớn kêu la oai oái.

Tiền lão thái thái và Tiền đại nhi tức còn muốn gây sự, Tiền Mộc Mộc trừng mắt, bày ra sắc mặt âm trầm tàn nhẫn, hai người run lẩy bẩy không dám đi lên nữa.

Còn chậm trễ nữa thì không biết lại gây ra chuyện thiêu thân gì nữa, Tiền Mộc Mộc vô cùng lo lắng, mang theo Hứa Tiểu Bảo ngựa không ngừng vó về đến nhà, đóng cửa viện, cài then cửa lại.

Thấy mẹ chồng nhà mình hoảng hốt như thế, Lý Nha Nhi ngây người, có chút nghi hoặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mẹ chồng, sao vậy?"

Cửa cũng đóng chắc rồi, Tiền Mộc Mộc vỗ vỗ tay, thuận miệng nói một câu "Không có gì, bên ngoài có ba con ch.ó đang đuổi theo."

Nàng đi vào phòng bếp.

Trong nồi nấu cơm ùng ục, mùi gạo bay qua bay lại trong không khí, nàng lập tức cảm thấy hơi đói bụng.

Vén tay áo lên đi rửa tay, Tiền Mộc Mộc cầm lấy cái nồi múc lên một miếng mỡ heo bỏ vào trong nồi, tận tình khuyên bảo:

"Nha Nhi, con nên chờ ta trở về, trước đó ta bị thương, những việc này giao cho con làm coi như xong, hiện tại ta đã không có chuyện gì, con cũng nên nghỉ ngơi một chút."

"Con dâu không mệt." Lý Nha Nhi ngồi trước bếp, ánh lửa chiếu lên mặt nàng ấy, nhảy nhót vui vẻ: "Nhà này là của chúng ta, mà con dâu cũng là một thành viên trong nhà này, con dâu cũng nên chia sẻ một ít việc nhà nha."

"Cho nên sau này nương đừng không cho con làm việc nữa, con dâu không làm việc, trong lòng sẽ bất an, cũng sẽ cảm thấy người không thật sự coi con dâu là người nhà."

Đã nói đến nước này, Tiền Mộc Mộc cũng không tiện nói thêm nữa.

"Được được, con làm việc nhẹ, việc nặng giao cho ta biết không?"

Lý Nha Nhi gật đầu vâng.

Trên mặt nàng ấy tràn ngập ý cười, tựa như cành cây treo đầy phong sương tháng ba, bị gió thổi qua, tràn đầy gợn sóng cùng mỹ hảo.

Cửa phòng bếp, Hứa Gia Tề đi vào, bàn tay nhỏ bé bám lấy bếp lò, "Nương, ngày mai sẽ họp chợ, Tam ca cùng Tứ ca sẽ trở về sao?"

"Sẽ." Tiền Mộc Mộc xào rau trong nồi, còn không quên lên tiếng, nàng cười nói: "Tính toán cẩn thận cũng đã một tháng, ngày mai ta đi trấn trên một chuyến, đón hai người bọn họ trở về, chúng ta tụ họp một bữa."

Hơn tháng tám, nàng đưa Tiểu Phục đi học đường, Hứa Gia Lăng đột nhiên nói nó cũng muốn đi.

Lúc ấy, nàng còn tưởng rằng nó đang vì chuyện của Ngô thẩm mà làm loạn với nàng, nhưng hỏi cho đàng hoàng, mới biết người ta là nghiêm túc.

Hứa Gia Lăng là một đứa nhỏ trầm mặc ít nói, cũng không chủ động đòi hỏi cái gì, vừa mở miệng nàng liền không nói hai lời đáp ứng.

Sau khi đưa người đi, vấn đề ngầm giữa các nàng cũng không giải quyết, trong lòng nàng nhớ nhung, lại không biết nên nói như thế nào.

Ngày mai đón người, vẫn là phải tìm cơ hội nói rõ ràng, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, giải quyết không tốt để lại bóng ma, chỉ sợ sẽ trở thành một khúc mắc của nhân vật phản diện.

"Nương! Khét rồi!" Hứa Gia Thạch điên cuồng vỗ cánh tay mẫu thân nhà mình, vô cùng khẩn trương.

Tiền Mộc Mộc chợt hoàn hồn, vội vàng lấy mâm đựng thức ăn.

Một món rau xanh ngon lành, bị xào đến biến thành màu đen, còn có một mùi khét.

Tiền Mộc Mộc gãi gãi trán.

"Lỗi ta lỗi ta."

Hứa Gia Thạch hừ một tiếng.

"Nương, chúng con tuy rằng nhỏ nhưng cũng không ngốc, trong lòng người chính là nhớ Tam đệ cùng Tứ đệ đúng không!"

Tiền Mộc Mộc nhếch miệng cười.

"Đều là con của nương, mỗi người các con ta đều sẽ để ý, hơn nữa bọn họ đều đã một tháng không về nhà, ta đương nhiên sẽ nhớ thương."

Hứa Gia Thạch méo miệng.

"Nương thiên vị."

Hứa Gia Tề và Hứa Tiểu Bảo phụ họa gật đầu.

Tiền Mộc Mộc đầy mắt hoang mang.

"Không phải chứ."

Ba đứa trẻ chạy ra ngoài như đã thương lượng, miệng còn lẩm bẩm, Tiền Mộc Mộc đổ khoai tây thái sợi vào trong nồi xào, quay đầu hỏi Lý Nha Nhi.

"Ta thiên vị sao?"

Lý Nha Nhi nở nụ cười, "Nương, đó là bọn họ trêu người."

Tiền Mộc Mộc bất đắc dĩ lắc đầu.

"Một đám, đều không thành thật."

Ý cười trên mặt Lý Nha Nhi không giảm.

"Đó không phải đều là ngài nuông chiều sao."