"Thái thượng hoàng" ra lệnh, mấy hài tử tất nhiên không có ý kiến gì, lập tức gật đầu đồng ý. Hứa Gia Thạch chen đến gần nương mình, "Nương, chiều nay chúng ta có làm măng chua không? Con rất muốn ăn món lẩu măng chua mà nương nói."
Véo cái má béo của kia một cái, Tiền Mộc Mộc không cười cũng mang vài phần khí chất dịu dàng, nàng dịu dàng nói: "Làm, chiều hôm nay sẽ làm, con phải giúp nương, không được ra ngoài chơi biết chưa?"
"Biết rồi!" Hứa Gia Thạch làm tư thế giơ tay thề, "Cam đoan nghe lời!"
Dáng vẻ nghiêm túc, chọc Tiền Mộc Mộc bật cười, nàng xoa cái đầu nhỏ kia, đeo gùi lên vai rồi đi xuống núi.
Hứa Tiểu Bảo và Hứa Gia Tề tinh quái, chạy qua nắm tay nương thân nhà mình trước, cuối cùng còn không quên, liếc mắt ra hiệu tự đắc với ba người không nắm được.
Tiền Mộc Mộc nhìn thấy trong mắt, chỉ cười mà không nói gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lý Nha Nhi ở bên cạnh, nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ chồng, trong nụ cười đó chất chứa đầy cưng chiều và nuông chiều, nàng ấy cúi đầu cười nhẹ trong chốc lát.
......
Hứa gia cuối thôn.
Buổi chiều, trà đủ cơm đầy.
Tiền Mộc Mộc chuyển một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi trong viện thu dọn đám măng rừng đầy đất, mấy hài tử đều không đi ra ngoài, cực kỳ chăm chỉ và ngoan ngoãn mà giúp đỡ.
Măng đều được bóc ra, rửa sạch rồi cắt thành kích thước phù hợp, cho vào nồi chần với nước, sau đó vớt ra cho vào trong nước lạnh.
Măng quá nhiều, Tiền Mộc Mộc trực tiếp dùng vại nước để đựng.
Về phần nước cần dùng để nấu cơm chiều, nàng xách thùng nước đi đến ao nước dưới chân núi sau, gánh hai thùng nước về.
Măng luộc qua nước, phải ngâm trong nước lạnh cả đêm, mới có thể thực hiện bước tiếp theo, nàng và mấy hài nhi dùng dân, đá hết vỏ măng ra khỏi viện, phơi khô rồi xếp đống lên, sau này còn có thể dùng để đun nấu.
Làm xong những việc này, thời gian cũng đã không còn sớm.
Cơm đang nấu trong nồi, Tiền Mộc Mộc lấy một miếng thịt muối rửa sạch rồi cắt thành miếng, trộn với măng và ớt khô mang xào lên, cuối cùng lại cho thêm một nắm hành lá nhỏ, hương thơm tức thì tăng lên một bậc.
Cải xanh nhỏ trong ruộng đang phát triển không tệ, nàng lại xuống ruộng hái một nắm, bảo mấy hài nhi rửa sạch sẽ xong, nàng cho vào trong nồi xào.
Cuối cùng, thái bí đỏ cho vào nồi nấu.
Đợi đến khi canh bí đỏ chín, cơm cũng chín.
Xung quanh nồi, nàng còn rưới một chút mỡ lợn.
Hạ xẻng cơm xuống, đảo cơm,
Vàng óng ánh, bốc một miếng bỏ vào miệng, hương thơm của gạo hòa quyện với hương vị của mỡ lợn, thơm đến mức trực tiếp khiến nàng nheo mắt lại.
"Con cũng muốn." Hứa Gia Lăng không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh nồi, ánh mắt mang theo chút căng thẳng, nhìn Tiền Mộc Mộc.
Tiền Mộc Mộc hơi nhướng mày, dùng xẻng múc một miếng đưa qua.
"Cẩn thận nóng, ăn từ từ."
Thật hiếm lạ, tiểu phản diện thế mà lại chủ động thân thiết với nàng…
Hứa Gia Lăng cầm miếng cháy, từ từ cắn một miếng nhai, tiếng sột soạt không ngừng vang lên trong miệng, thằng bé nhìn miếng cháy, lại ngẩng đầu nhìn Tiền Mộc Mộc.
"Rất ngon."
Hoá ra tiểu phản diện thích ăn cơm cháy sao... Tiền Mộc Mộc như đã nắm được sở thích của đối phương, tay cầm xẻng cơm lên xuống, lập tức có thêm một bát cơm cháy.
"Thích ăn thì ăn nhiều một chút, ở đây còn nhiều lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"A a a! Tam đệ đệ xảo trá!" Hứa Gia Thạch đi ra ngoài đi vệ sinh xong trở về, nhìn thấy bát cơm cháy lớn kia, ghen tị đến mức kêu to, hai má thằng bé phồng lên nói: "Nương, con cũng muốn!"
"Được được được, nương múc cho con ngay." Tiền Mộc Mộc quay đầu lấy một cái bát, múc một bát cơm cháy lớn, "Này, đủ chưa?"
Hứa Gia Thạch vâng vâng vâng gật đầu, thỏa mãn ôm bát đi ra ngoài.
Bát cơm cháy kia vẫn còn đặt trên bếp, Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu, "Không muốn ăn nữa sao?"
"Không phải." Hứa Gia Lăng hai tay bưng bát cơm cháy, ngẩng đầu nhìn Tiền Mộc Mộc một cái, môi mấp máy một chút, cái gì cũng không nói, thằng bé quay người đi ra ngoài.
Thực ra, thằng bé không phải thích cơm cháy…
Tiền Mộc Mộc múc vài bát cơm, phía trên cơm còn phủ thêm khoai lang, là loại khoai lang mật nàng lén mua trong siêu thị trực tuyến, đặt một ít lên trên cơm rồi mang hấp, vừa dẻo vừa thơm, ngon muốn chết.
Trời vẫn còn sáng, Tiền Mộc Mộc gắp một ít thức ăn, đứng ở cửa viện nhà mình, gọi về phía Trương gia đối diện xéo một tiếng.
Sau một lát, cửa Trương gia mở ra.
Trương thẩm tử bưng một bát cơm canh, đi qua rồi tựa vào một bên khung khác của Hứa gia, nói chuyện phiếm: "Nhà ngươi đào được bao nhiêu măng?"
"Ta chần qua nước chuẩn bị làm măng chua, nhìn dáng vẻ đại khái được hơn nửa vại nước." Tiền Mộc Mộc trong miệng nhai cơm, lười biếng tuỳ ý nói.
Mắt Trương thẩm tử xoay chuyển, lại gần hóng chuyện hỏi: "Ta nghe nói hôm qua, ngươi và Ngô thẩm tử ở trong núi làm ầm ĩ với Dương quả phụ và Hứa Đại, chuyện gì thế?"
"Chỉ vì một gốc măng, Dương quả phụ cứ nói là của nàng ta, Ngô thẩm tử qua nhìn một cái, Dương quả phụ liền õng ẹo la lối, cả đám nam nhân vây lại, Hứa Đại không nhìn được nên nói hai câu." Tiền Mộc Mộc nói đại khái tình hình.
"Ai... Dương quả phụ kia thật sự vừa đáng ghét vừa đáng thương. " Mi mày của Trương thẩm tử cụp xuống, "Ngươi nói nam này này c.h.ế.t cũng c.h.ế.t rồi, nàng ta sau khi mất đi trượng phu còn phải bị bêu danh, nàng ta chịu biết bao nhiêu hắt hủi và coi thường, đầu là nữ nhân ta cũng hiểu nỗi khổ trong lòng nàng ta."
"Nhưng nàng ta vì tìm một chỗ dựa, cách làm này không khỏi có hơi cực đoan, nàng ta càng như vậy, thì càng không thể tìm được người tâm đầu ý hợp, chỉ có thể thu hút những người tham lam cơ thể nàng ta." Trương thẩm tử lại nói.
Tiền Mộc Mộc chỉ gật đầu đáp lại một chút.
Trương thẩm tử tiếp tục nói: "Nhưng khuê nữ của Hứa Đại kia, sợ là sẽ bám lấy ngươi cả đời này."
Tiền Mộc Mộc hơi ngạc nhiên.
"Sao lại nói vậy?"
"Bởi vì lão tổ tông căn bản không thể cho Hứa Bảo Bối vào gia phả, đó là tư sinh tử, thứ làm bại hoại gia phong." Trương thẩm tử nói chắc như đinh đóng cột, "Lúc ban đầu Hứa Cúc Hoa nhất quyết muốn sinh Hứa Bảo Bối, lão tổ tông ở từ đường đã một trăm lần không đồng ý."
"Ngươi nghĩ xem, chưa thành hôn đã sinh hài nhi còn muốn ghi tên dưới danh nghĩa nam nhân nhà ngươi, nam nhân nhà ngươi là tú tài duy nhất của thôn này, lúc ban đầu trong thôn chúng ta có một tú tài, được các nơi quan tâm khen ngợi, đều nói phong thủy của thôn chúng ta tốt, nếu để người ngoài thôn biết dưới danh nghĩa tú tài có một tư sinh tử, nói ra ngoài khó nghe biết bao nhiêu."
"Lão tổ tông suy xét đến tầng này, thì tuyệt đối không thể đồng ý cho Hứa Bảo Bối vào gia phả, càng không thể ghi tên dưới danh nghĩa của nam nhân nhà người. Điều này vừa là vì thanh danh của nam nhân ngươi, cũng là để bảo vệ danh tiếng của thôn."
Trương thẩm tử nói có sách mách có chứng.
Tiền Mộc Mộc suy nghĩ một chút.
"Thì ra là như thế..."
Nói thật, trước đây nàng còn rất thắc mắc.
Chẳng qua chỉ là chuyện ghi tên vào gia phả mà thôi, nhưng ba lão tổ tông kia sao làm sao cũng không chịu thoả hiệp, ngay cả trưởng thôn luôn đối xử hòa nhã, cũng rất phản đối chuyện này, thậm chí còn không muốn nhắc đến.
Nhưng…
Trong mắt Tiền Mộc Mộc hiện lên một tia tinh quái.
"Ta có cách, để Hứa Bảo Bối vào gia phả."
Bàn tay đang và cơm của Trương thẩm tử dừng lại, tò mò hỏi: "Cách gì? Nói nghe xem."