"Ta cũng không mặc được quần áo mới, một tên tiểu tạp chủng như ngươi cũng xứng sao?! Đi c.h.ế.t đi, đi c.h.ế.t đi!" Hứa Ngật Đáp nghiến răng nghiến lợi, càng nói càng tức, trong lòng nó xẹt qua hận ý nồng đậm, giơ chân lên cao muốn giẫm lên mặt Hứa Gia Tề...
Bên hông bỗng nhiên đau xót!
Hứa Ngật Đáp bay ngang trời đập ra ngoài, ngã vào trong rãnh nước bẩn, bất ngờ ngoài ý muốn, miệng nó còn chưa kịp khép lại, trực tiếp bị sặc một ngụm nước bẩn.
Nó ghê tởm đứng lên, gân cổ nôn khan, sắc mặt cũng biến thành màu tím.
Hai tay duỗi ở dưới nách Hứa Gia Tề, vớt người từ trong mương lên, trong mắt Tiền Mộc Mộc tràn đầy đau lòng.
Cởi bỏ xiêm y ướt đẫm bên ngoài Hứa Gia Tề, nàng cởi áo khoác trên người, phủ thêm thắt nút lại cho người, một tay ôm người ở phía sau.
"Hứa Ngật Đáp, vết thương trên m.ô.n.g không đau nữa hả?" Trong mắt Tiền Mộc Mộc lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên một vòng châm chọc, trong lòng càng tức giận hơn.
Vết thương cũ bị nhắc lại, Hứa Ngật Đáp cũng quên cảm giác buồn nôn trong miệng, nó kéo tay áo lau miệng, hai mắt thiêu đốt ngọn lửa giận dữ hừng hực.
"Ngươi không xứng nhắc tới chuyện này! Tất cả những thứ này đều là do ngươi gây ra!" Nó mặt đỏ tới mang tai cười ha ha, trong tiếng cười là vô số chế nhạo cùng chế giễu, "Một tiện nhân phá hư gia đình người khác, một tiểu tạp chủng ỏng à ỏng ẹo, quả nhiên đều là từ một cái cửa đi ra, đê tiện làm cho người ta buồn cười."
Tiền Mộc Mộc khí thế lăng nhân, tiến lên hai ba bước nhấc chân là một cước!
Ngực như bị sét đánh, Hứa Ngật Đáp đau đến mức hoàn toàn thay đổi, lông mày nó nhăn lại như một sợi dây thừng, ôm n.g.ự.c ôm eo ngã ra sau vài bước, nặng nề ho khan vài tiếng.
Không cho người ta cơ hội thở dốc, Tiền Mộc Mộc nhấc chân đè xuống, bổ xuống bả vai gầy yếu kia!
Bị tảng đá to đè xuống, Hứa Ngật Đáp căn bản không chịu nổi, hai đầu gối lập tức quỳ xuống đất, nó đau đớn kêu ngao ngao.
Liếc mắt nhìn dấu chân bẩn thỉu trên người đứa trẻ nhà mình, Tiền Mộc Mộc cũng giẫm chân xuống vũng bùn, mũi chân ấn lên mu bàn tay của Hứa Ngật Đáp, mặt không biểu cảm xoay qua xoay lại.
Hứa Ngật Đáp đau thấu xương, mắt không mở ra được, nước mắt sinh lý từ trong hốc mắt trào ra, nước mũi nó chảy xuống, rốt cục chịu không nổi bắt đầu cầu xin.
"Cháu sai rồi cháu sai rồi, Hứa thẩm, cháu biết sai rồi, cháu không nên chỉnh Hứa Gia Tề. Cháu thật sự biết sai rồi, đau quá thẩm nhanh lấy chân ra."
Tiền Mộc Mộc lẳng lặng thưởng thức một chút, nhấc chân đạp ngã Hứa Ngật Đáp, quay đầu nhìn Vương Cẩu Đản cùng mấy đứa nhóc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nàng nghiêng đầu, khuôn mặt cười hiền lành.
Trong đôi mắt kia lại b.ắ.n ra ánh sáng lạnh lẽo, giống như có thể g.i.ế.c người.
"Chính là các ngươi mang Tiểu Tề nhà ta đến nơi đây đúng không?"
Thân thể Vương Cẩu Đản chấn động, nó run rẩy nói: "Chúng ta chính là, bọn ta chỉ muốn chơi với hắn một chút, không có ý gì khác."
Mấy đứa nhỏ khác cũng nói theo:
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta chỉ tò mò Hứa Gia Tề học thêu là cái quái gì, ta không bắt nạt hắn, ta cũng không có động thủ đánh hắn."
"Hứa thẩm thẩm, ta là nửa cháu trai của thẩm đấy, ta và Hứa Gia Tề còn là huynh đệ đồng tông, ta không muốn động vào hắn."
"Động thủ đánh người chỉ có một mình Hứa Ngật Đáp, chúng ta cái gì cũng không làm, chỉ là ở bên cạnh nhìn một chút mà thôi, Hứa thẩm thẩm tuyệt đối đừng đánh ta."
Ngón trỏ đảo qua mấy đứa nhỏ, Tiền Mộc Mộc nghiêm nghị, buông lời uy hiếp: "Tiểu Tề nhà ta là bé ngoan, không có khả năng chủ động trêu chọc các ngươi, chuyện hôm nay ta nhất định sẽ tìm gia trưởng các ngươi nói chuyện cho tốt. Mặt khác, nếu như còn có lần sau, ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho các ngươi."
"Nhất là ngươi." Nàng chỉ vào Vương Cẩu Đản, nhấn mạnh một chút: "Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút, nếu còn dám khi dễ tiểu hài tử nhà ta, ta sẽ không động thủ đánh ngươi, nhưng ta sẽ tìm cha mẹ ngươi đòi lại công đạo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đồng tử Vương Cẩu Đản co lại một cái, thân thể không tự chủ được run lên, thời điểm bắt chuồn chuồn chỉ tùy tiện bắt nạt Hứa Gia Thạch một chút, cha mẹ nó đã bị Hứa thẩm thẩm ấn xuống đất, bị đánh chật vật như một con chó.
Nếu như lại để cho cha mẹ biết, nó đắc tội Hứa thẩm, da nó cũng có thể bị lột một tầng.
Nghĩ tới đây, Vương Cẩu Đản sinh lòng sợ hãi, vội vàng lắc lắc đầu, tỏ thái độ: "Không dám không dám, ta không dám nữa."
"Rất tốt, nhớ kỹ lời các ngươi nói." Trừng mắt nhìn mỗi người một cái, Tiền Mộc Mộc nắm tay Hứa Gia Tề, đi vòng ra khỏi mương nước.
...
Hứa gia ở cuối thôn.
"Trời ạ, làm sao thế này? Sao lại bẩn như vậy." Ngoài miệng Lý Nha Nhi sợ hãi than, ngựa không dừng vó đứng dậy đi lấy khăn mặt, còn đem quần áo để thay tới.
Trong nhà chính lửa cháy rất lớn, ấm áp hòa thuận.
Tiền Mộc Mộc cũng không đi vào trong phòng, trực tiếp ở trong nhà chính, cởi hết quần áo trên người Hứa Gia Tề ra, dùng khăn ướt lau người cho nó, lại tự tay thay quần áo sạch sẽ ấm áp.
Hứa Gia Tề thần sắc ngơ ngác, ánh mắt không nhìn thấy gì, giống như bị dọa sợ.
Tiền Mộc Mộc nhìn mà càng đau lòng, xoa xoa đầu, dịu giọng gọi: "Tiểu Tề."
Đồng tử Hứa Gia Tề xẹt qua một tia gợn sóng, dần dần lấy lại tinh thần. Nó nhìn mẫu thân nhà mình trước mắt, chua xót cùng ủy khuất chậm nửa nhịp, như mở cửa hầm trào lên trong lòng.
Nó mím môi, nước mắt tí tách rơi xuống, ủy khuất đến cực điểm, hai tay duỗi ra, cầu xin muốn ôm một cái.
Tiền Mộc Mộc không thể nhìn thấy đứa trẻ nhà mình khóc nhất, nhìn từng viên trân châu rơi xuống, trái tim nàng như sắp vỡ nát.
Hai đầu gối quỳ xuống đất, nàng còn chưa đưa tay, tiểu tử kia đã áp lên, hai tay siết chặt cổ nàng, đầu chôn ở trong cổ nàng khóc không thành tiếng.
Một tay ôm lấy, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng, Tiền Mộc Mộc ôn nhu trấn an cảm xúc của tiểu tử kia.
"Không ấm ức, Hứa Ngật Đáp ức h.i.ế.p con như thế nào, nương sẽ bắt nó trả lại gấp bội rồi. Ngực nó bị ta đạp mạnh một cước, bả vai sợ là cũng phải đau vài ngày, Tiểu Tề chúng ta ngoan, không khóc không khóc..."
Tiếng nói không ngừng, nói đến miệng đắng lưỡi khô.
Cuối cùng cũng trấn an được cảm xúc của tiểu tử kia.
Nàng kéo bàn tay nhỏ đang siết chặt kia ra, lấy khăn tay ra lau nước mắt trên mặt Hứa Gia Tề: "Ngoan, đừng khóc, sau này thấy bọn họ thì tránh đi, nếu thật sự không được thì con cứ hô to, ta nhất định sẽ nghe thấy, sau đó sẽ tới cứu con."
Hứa Gia Tề đồng thời nức nở, lại dán lên.
Trong lòng tiểu gia hỏa vẫn còn sợ hãi, Tiền Mộc Mộc cũng không dám mạnh mẽ kéo người ra, chỉ có thể tiếp tục nhẹ giọng trấn an.
Cùng lúc đó, trong lòng nàng cũng càng thêm chán ghét đám người Hứa Ngật Đáp và Vương Cẩu Đản kia.
Đám ranh con kia, nàng nhất định phải đi tìm phụ huynh của bọn họ, thanh toán một phen.
"Được rồi Ngũ đệ, không khóc nữa." Hứa Gia Thạch vụng về vỗ vỗ đầu Hứa Gia Tề: "Hôm nay nhị ca đệ trổ tài, nấu một nồi cải trắng, đệ ăn nhiều một chút sẽ không ấm ức nữa."
Những người khác cũng mồm năm miệng mười trấn an, Phạm Ngọc An càng không biết từ chỗ nào móc ra một túi bánh ngọt, bẻ một miếng đưa lên miệng tiểu gia hỏa.
"Nghe nói lúc người ta chịu ủy khuất, đồ ngọt là thứ có tác dụng nhất."