Tư thế ngây ngốc ngồi ăn cơm của Hứa Tiểu Bảo, Tiền Mộc Mộc nhìn ở trong mắt, trong lòng rất không dễ chịu, thù đã báo nhưng Hứa Hạnh Phúc không thể quay lại được nữa.
Trăm cảm xúc lẫn lộn mà ăn bữa cơm tất niên, ăn xong Tiền Mộc Mộc bưng bát đĩa đi vào phòng bếp, ngồi xổm trên mặt đất rửa bát cùng Hứa lão thái thái, im lặng không thôi.
Hứa lão thái thái cảm thấy hơi không quen, cố gắng tìm chủ đề nói: "Ta nghe nói tức phụ nhi của Lý mang thai rồi, còn là công lao của con. Nàng ấy mang thai từ khi nào?"
"Vào khoảng tháng tám thì phải." Tiền Mộc Mộc tuỳ ý trả lời, không có tinh thần gì, da mắt hơi nửa rũ xuống dáng vẻ uể oải.
"Sớm như vậy sao...Còn giấu rất kín, trong thôn cũng là gần đây mới biết chuyện này. Vậy hẳn là tháng sáu năm sau sẽ sinh đi?" Hứa lão thái thái bưng chén đã rửa sạch, bỏ vào trong tủ bát, quay đầu lại ngồi xổm xuống tiếp tục dùng nước sạch tráng chén.
"Cũng khoảng vào tầm đó." Tiền Mộc Mộc rửa xong cái bát cuối cùng đặt sang bên cạnh, bưng chậu đổ một ít nước vào trong nồi, rửa nồi lớn.
Mẹ chồng nàng dâu hai người nói chuyện, chẳng mấy chốc đã rửa xong bát đĩa.
Tiền Mộc Mộc vẩy vẩy nước trên tay, đi vào gian chính tìm một chỗ ngồi xuống, Hứa lão thái thái ngồi bên cạnh, nói đông nói tây một đống chuyện.
Thặng Phạn và Quế Tử đều đến nhà cũ, tìm Hứa Gia Thạch chơi, mấy hài tử đều chơi trò trốn tìm trong viện nhà cũ, tiếng cười vui vẻ xóa tan sự không vui khi ăn cơm, Hứa Tiểu Bảo cũng nở nụ cười.
Người lớn nói chuyện trong gian chính, trong viện là tiếng cười đùa của đám hài tử, bầu không khí như vậy kéo dài rất lâu.
Dần dần đêm đã khuya.
Tiền Mộc Mộc bốc một nắm đậu phộng đứng dậy, vừa ăn đậu phộng, vừa nói: "Mẹ chồng, con về đây. Trưa mai nhị lão hai người đến nhà con ăn cơm, đừng quên đấy."
"Dô, được." Hứa lão thái thái gật đầu đồng ý, cũng đứng dậy theo, đột nhiên nhớ ra một chuyện, bà ấy chợt nắm lấy cánh tay của Tiền Mộc Mộc.
Tiền Mộc Mộc dừng lại bước chân.
"Sao vậy?"
Hứa lão thái thái liếc nhìn Hứa Gia Thạch trong viện, lại gần hơn một chút nói: "Hài tử Thạch Dầu đó ta nhớ nó sinh vào tháng mười đúng không?"
Tiền Mộc Mộc gật gật đầu.
"Đúng vậy, làm sao thế?"
Vào hôm sinh nhật của Tiểu Thạch Đầu, nàng tự tay nhào một bát mì, đặt hai quả trứng chiên lên trên. Thằng bé ăn rất ngon lành.
Tối đó, nàng cũng làm không ít món ngon.
Còn dành riêng cho tiểu tử đó một món đặc biệt.
Lén lút, ai cũng không biết.
"Còn làm sao thế!" Hứa lão thái thái hơi tức giận, đánh vào cánh tay của Tiền Mộc Mộc một cái, "Thạch Đầu đã mười ba tuổi rồi, người làm nương như con sao mà một chút cũng không biết lo lắng thế?"
Tiền Mộc Mộc hoàn toàn mù mờ.
"Nó chẳng qua chỉ là tiểu thí hài nhi, sao con phải lo lắng?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đại tỷ!" Hứa lão thái thái bất lực đỡ trán, vội đến mức gọi ra tiếng đại tỷ, bà ấy thì thầm to nhỏ nói: "Hứa Ngật Đáp kia mười ba tuổi đã có tức phụ rồi, hôn sự của Vương Cẩu Đản cũng đã định xong, tức phụ nhi của Quế Tử Trương gia năm sau cũng sẽ đến nhà, bọn nó đều cùng tuổi với hài tử Thạch Đầu kia, con nói xem con phải lo chuyện gì?"
Tiền Mộc Mộc kéo khóe miệng một chút.
Thì ra là chuyện này…
Nàng dùng ngón trỏ gãi gãi trán.
"Mẹ chồng, tâm trí của hài tử Thạch Đầu này còn chưa trưởng thành, con muốn để nó lớn hơn một chút rồi mới nói chuyện này."
Ở thế giới của nàng, mười hai tuổi vẫn còn đang học tiểu học, ở đây đã phải sắp xếp chuyện hôn sự rồi…
Nói thật, nàng không muốn.
Hài tử Thạch Đầu kia, là hài tử mà nàng thích nhất.
Nàng hy vọng nửa kia của nó, là lưỡng tình tương duyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Là tâm đầu ý hợp, là tính cách bổ sung cho nhau.
Chứ không phải vì thành hôn mà thành hôn.
Nhưng Hứa lão thái thái lại rất không đồng ý, liên tục thúc giục: "Ở tuổi này ai có thể trưởng thành đến đâu được? Này không phải đều là phải từng chút từng chút một mà làm sao, nhưng chuyện hôn sự này không thể chậm trễ, con phải để tâm vào."
"Vâng vâng vâng." Tiền Mộc Mộc qua loa trả lời.
Hứa lão thái thái nhìn ra nàng không bằng lòng, trực tiếp độc đoán nói: "Nếu con không tìm, thì tự ta sẽ tự sắp xếp. Chuyện gì cũng có thể trì hoãn được, chỉ riêng chuyện hôn sự không thể kéo dài, đây là chuyện lớn trong đời, người làm nương như con này đúng thật là...ai."
Tiền Mộc Mộc đột nhiên cảm thấy đau đầu.
"Mẹ chồng, người đừng bận tâm này, con có suy nghĩ và chủ ý riêng của mình."
"Không được!" Hứa lão thái thái không cho một chút cơ hội thương lượng nào, đẩy người ra ngoài, "Chuyện chung thân đại sự của Thạch Đầu, nếu như để con kéo dài như vậy, chẳng phải sẽ hỏng chuyện sao."
Tiền Mộc Mộc bám chặt chân, không muốn cứ vậy mà đi.
Nếu lão thái thái thật sự sắp xếp lung tung, thì nàng sợ đầu sẽ nổ tung.
"Mẹ chồng, chúng ta mỗi người lui một bước được không." Nàng uyển chuyển đưa ra lời nói tốt đẹp, "Chúng ta bàn bạc một chút."
Hứa lão thái thái thu lại bàn tay đang đuổi người, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tiền Mộc Mộc, "Con muốn bàn bạc chuyện gì?"
Tiền Mộc Mộc nghe thấy có hy vọng, vội vàng đánh bài tình cảm.
"Tốt xấu gì con cũng là nương của Tiểu Thạch Đầu, chuyện nhi tức con có phải cũng nên có chút chủ ý chứ?"
Hai tay Hứa lão thái thái chống eo, nghe vậy gật gật đầu.
"Tiếp tục nói."
"Chuyện đính hôn có thể được đưa vào lịch trình, nhưng khi xem mắt cô nương con nhất định phải có mặt." Giọng nói của Tiền Mộc Mộc kiên định, không chút nhượng bộ.
Hứa lão thái thái đối với điểm này cũng không có ý kiến gì, bà ấy nói: "Dù sao sau này cũng là ngươi và tức phụ nhi của Thạch Đầu sống cùng nhau, ngươi có mặt ở đó cũng là chuyện nên làm. Được, ta đồng ý."
Tiền Mộc Mộc đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt nàng nở một nụ cười, thân mật ôm lấy lão thái thái nhảy lên một chút, "Mẹ chồng, người đúng thật tốt là quá tốt!"
Tuổi của lão thái thái tuy đã cao, nhưng trên người không có mùi của người già, y phục ăn mặc cũng sạch sẽ, lại gần còn có thể ngửi thấy mùi xà phòng, nàng còn rất thích thân cận với tiểu lão thái thái vừa hiền lành nhưng cũng có chút tính tình này.
Chính là tật xấu thích bận lòng này, nếu có thể sửa một chút thì tốt rồi…
Tư tưởng của người già vừa bảo thủ vừa truyền thống, nàng cũng biết lão thái thái là vì tốt cho Tiểu Thạch Đầu.
Nối dõi tông đường là chuyện lớn vô cùng quan trọng trong thời đại này, nàng không muốn chống lại thời đại, chỉ hy vọng bằng sức mình nàng, có thể khiến Tiểu Thạch Đầu sống hạnh phúc hơn một chút…
Hành động quá thân mật, hương thơm bay vào mũi, má của của Hứa lão thái thái đỏ lên. Người già muốn có người thân thiết nhất, chỉ là tiểu bối suy nghĩ nhiều, bà ấy cũng không tiện hạ mình xuống nói, lại sợ bị ghét bỏ.
Nhưng đại nhi tức chủ động ôm bà ấy…
Trong lòng bà ấy vui mừng khôn xiết, ngoài mặt lại cứng miệng nói: "Thật là không biết xấu hổ, đều bao nhiêu tuổi rồi còn ôm ôm ấp ấp, con tưởng mình vẫn còn là tiểu hài nhi sao."
Nhận ra tiểu lão thái thái cứng miệng, khóe miệng của Tiền Mộc Mộc nở nụ cười, lại ôm lấy rồi lắc lắc, "Ở trước mặt người thì con chẳng phải chính là tiểu hài nhi sao."
Hứa lão thái thái liếc mắt trách nàng một cái.
Khóe miệng treo nụ cười, cũng không nói lời phản bác.
…
Đêm khuya tĩnh mịch, gió tuyết chưa rơi.
Hứa gia ở cuối thôn.
Từ nhà cũ trở về, Tiền Mộc Mộc nhóm lửa ở gian chính lên, đi lấy đủ đủ loại quả cứng đường quả, lạc muối hạt dưa các loại, bày lên trên bàn.
Mấy hài tử ùa tới như ong vỡ tổ, bảy tay tám chân bốc một nắm lớn, chạy nhỏ về bên chỗ đống lửa, ngồi quây thành nhóm nhỏ sột soạt ăn, cực giống đám sóc nhỏ đang mở họp.