"Con chỉ nghĩ rằng, người nuôi gia đình rất vất vả, hơn năm năm nay từ khi cha chồng mất một mình người lần mò nuôi sáu hài tử, đi sai đường cũng không sao. Trước đây đều không quan trọng, bây giờ cuộc sống của chúng ta tốt lên từng chút từng một, thế là đủ rồi." Lý Nha Nhi nói.
Tiền Mộc Mộc cong môi, nở nụ cười nhẹ, "Đúng vậy, sống tốt cuộc sống hiện tại là đủ rồi."
Nàng trêu chọc nhìn Lý Nha Nhi, nói: "Chẳng lẽ con không cảm thấy rất ngạc nhiên? Mẹ chồng dịu dàng biết nấu cơm trong mắt con, lại có một đoạn quá khứ như vậy."
"Có một chút xíu." Lý Nha Nhi dùng ngón tay cái kẹp ngón tay trỏ, làm ra một khe nho nhỏ, thẳng thắn thành thật nói.
Tiền Mộc Mộc cười cười.
Cũng không nói gì nữa.
Bên ngoài gió tuyết dữ dội, nàng cũng không muốn ra ngoài, cứ nằm ổ ở trong nhà mình.
"Rầm!" một tiếng.
Cửa viện bị vỗ mạnh vang lên.
Toàn Bách Xuyên lảo đà lảo đảo chạy vào, biểu cảm dị thường căng thẳng hoảng loạn, vạt áo của hắn cũng ướt sũng, trên người còn dính một ít bùn.
"Sư phụ, mau đến nhà Lý Chính! Lý Chính ngã gãy chân, chảy rất nhiều máu."
Tiền Mộc Mộc bật dậy, bước nhanh vào phòng ngủ cầm hòm thuốc nhỏ của mình, bước ra vội vàng nói với Lý Nha Nhi: "Bên ngoài trời lạnh, con đừng ra ngoài nữa, cứ ở nhà đợi đi, ta đi xem một chút."
"Vâng vâng vâng, người mau đi đi!" Lý Nha Nhi gật đầu trả lời.
Tiền Mộc Mộc ra khỏi viện nhà mình, đón gió tuyết mà đi về phía trước, một tay che trước mặt, nàng hỏi: "Nói xem xảy ra chuyện gì?"
"Lý Chính ngã từ trên sườn đồi xuống, chân hình như cũng gãy rồi, là được mọi người khiêng vào trong trong nhà. Thâm thể Tam gia gia không khoẻ, ta không dám làm phiền ông ấy, nên đến tìm sư phụ người." Toàn Bách Xuyên nói.
"Con làm rất đúng." Tiền Mộc Mộc thuận miệng khen một câu.
Tuyết lớn rơi suốt ngày đêm, Tam thúc tuổi đã cao không chịu nổi lạnh, chỉ ngoài mấy ngày Tết đến nhà nàng ngồi chơi một lúc ra, những ngày này đều nằm trên giường.
Cơm sáng trưa tối, đều nàng và Toàn Bách Xuyên thay phiên nhau mang đến. Lý Chính bị thương, nếu để Tam thúc biết được, tiểu lão đầu thích lo lắng đó lại không thể ngồi yên.
…
Nhà Lý Chính trong thôn.
Nhà Lý Chính và nhà trưởng thôn ở khá gần nhau, đi mấy bước là đến.
Tiền Mộc Mộc vừa đến, đã bị tức phụ nhi của Lý Chính đưa vào trong phòng ngủ.
Mặt tức phụ nhi của Lý Chính đầy vẻ lo lắng, "Chất tức, cháu mau xem giúp!"
"Người đi lấy một chậu nước ấm đến đây, cháu cần dùng." Tiền Mộc Mộc đặt hòm thuốc sang một bên, mở ra lấy một cái kéo từ bên trong ra, cúi người cắt bỏ ống quần bị m.á.u nhuộm thành màu đen.
Cắt quần ra, lộ ra vết thương.
Bề mặt da thịt có một chỗ lồi nhỏ, xung quanh vết thương còn có những vết trầy xước màu tím xanh, nhưng do lẫn với m.á.u nên nhìn không rõ lắm.
Trên trán Lý Chính toát ra mồ hôi lạnh dày đặc, trong miệng ông ấy phát ra từng đợt tiếng rên yếu ớt, đau đến nỗi người hơi nghiêng đi.
"Nước đến rồi!" Tức phụ nhi của Lý Chính bưng chậu nước, vội vàng hoảng loạn bước vào, vắt khô khăn rồi đưa đến trước mặt Tiền Mộc Mộc.
Tiền Mộc Mộc thuận tay nhận lấy, lau hết m.á.u trên bề mặt, chỗ lồi trên da thịt càng trở nên rõ ràng hơn, vẻ mặt nàng hơi nghiêm trọng.
Trong phòng chưn chúc rất nhiều người, tiếng thở nặng nề, thỉnh thoảng còn vang lên một hai tiếng nói nhỏ, ồn ào đến nỗi không thể tập trung được.
Tiền Mộc Mộc quay đầu nhìn đám người trong phòng, nhàn nhạt nói: "Tất cả ra ngoài đi, ta cần yên tĩnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
+Tức phụ nhi của Lý Chính đã từng chứng kiến Tiền Mộc Mộc chữa bệnh cho Lý đương gia, bà ấy hoàn toàn tin tưởng, nghe vậy lập tức đuổi mọi người ra ngoài.
Trong số những người bị đuổi ra ngoài, khuôn mặt đại nhi tức của Lý Chính lớn lên hà khắc, nàng ta khinh thường nói: "Chữa bệnh thì chữa bệnh, còn bắt chúng ta tránh ra, không phải làm chuyện gì đáng xấu hổ chứ."
"Ngươi nói linh tinh cái gì thế?!" Tức phụ nhi của Lý Chính hạ giọng quát mắng, "Ta cảnh cáo ngươi, giữ cho tốt cái miệng của ngươi, Hứa Tiền Thị đó có bản lĩnh lớn, nếu ngươi còn dám nói lung tung nữa, xem ta có xé nát cái miệng của ngươi hay không."
Đại nhi tử của Lý Chính ở bên cạnh, cũng sắc mặt không vui nhìn bà nương nhà mình, "Ngươi không làm người ta ghét thì không sống được sao, yên phận một chút cho ta đừng gây chuyện."
Liên tiếp bị mẹ chồng và tướng công nhà mình mắng, đại nhi tức của Lý Chính hậm hực hờn dỗi bĩu môi, cũng không dám nói lung tung nữa.
Tiếng động bên ngoài không nhỏ, Tiền Mộc Mộc nghe thấy hết, nàng không có phản ứng gì, chỉ chú tâm phân tích xem vết thương nên điều trị như thế nào.
Xương cẳng chân của Lý Chính bị gãy nghiêm trọng, cần phải cố định lại, nàng bày hết các dụng cụ, rồi bắt đầu điều trị.
Nửa canh giờ trôi qua.
Cửa phòng mở ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Mộc Mộc vịn khung cửa bước ra, tức phụ nhi của Lý Chính như gió lướt qua bên người nàng, chạy vào trong phòng thì thấy nam nhân nhà mình đang ngủ rất say.
Bà ấy bước lại gần, cong gối ngồi xuống bên giường, một tay chạm vào mặt người trên giường, giọt lệ trong mắt lăn xuống.
"Nương, người mạnh mẽ lên." Đại nhị tử của Lý Chính đứng bên cạnh, "Cha nhất định sẽ không sao."
Tức phụ nhi của Lý Chính nghiêng cổ lau nước mắt vào tay áo nơi cánh tay, khẽ gật đầu.
Xung quanh giường vây đầy người, Tiền Mộc Mộc tự mình thu dọn một đống đồ, giọng nói bình thản: "Bây giờ Lý Chính cần nghỉ ngơi, đừng làm ồn ông ấy, cũng đừng tùy tiện di chuyển. Ngoài ra, một khi Lý Chính có dấu hiệu phát sốt, đến cuối thôn tìm ta, chậm trễ dù chỉ một chút cũng không được."
Tức phụ nhi của Lý Chính lúc này mới nhớ ra còn chưa tiễn Tiền Mộc Mộc, trên mặt bà ấy lộ ra vẻ áy náy, "Nhà đang loạn thành một đống, cũng không có trà ngon tiếp đãi cháu, đợi qua một khoảng thời gian ta mời cháu đến nhà, cháu nhất định phải đến."
Tiền Mộc Mộc xua xua tay.
"Không cần khách sáo như vậy. Quan trọng nhất là chữa khỏi vết thương của Lý Chính trước, cháu đi trước."
Nàng bước chân ra ngoài.
Tức phụ nhi của Lý Chính ra tiễn, đến cửa viện nhà mình, bà ấy đột nhiên nhớ ra một chuyện rồi nói: "Chuyện này đừng nói với Tam thúc của cháu, gần đây sức khỏe của ông ấy không tốt, đừng để ông ấy bận lòng."
Tiền Mộc Mộc gật đầu nói: "Trong lòng cháu biết."
Nhìn bộ dáng trầm ồn của Hứa Tiền Thị trước mắt này, tức phụ nhi của Lý Chính có chút cảm khái, "Trước đây nhìn ngươi luôn có vẻ bốc đồng, bây giờ cả người thay đổi lớn, tính tình điềm tĩnh hơn nhiều."
Tiền Mộc Mộc nghe vậy, chỉ mỉm cười.
Quay người bước đi.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp kia đi xa, mặt đại nhi tức của Lý Chính đầy vẻ nghi ngờ, hoàn toàn không yên tâm với y thuật của Tiền Mộc Mộc.
"Mẹ chồng, có cần đến huyện mời đại phụ đến xem không? Y thuật của Hứa Tiền thị đó, luôn cảm thấy không đáng tin vậy."
"Không cần." Tức phụ nhi của Lý Chính không chút do dự, bà ấy quay đầu đi về phía phòng ngủ.
"Nhưng mà!" Đại nhi tức của Lý Chính vội vàng nói.
"Không có nhưng nhị gì cả." Tức phụ nhi của Lý Chính dừng bước, quay người đối diện với nhi tức nhà mình, "Nam nhân nhà ta đau lòng và lo lắng hơn bất cứ ai, nhưng ta cũng rất tin tưởng Hứa Tiền Thị, sau này đừng nói những lời lung tung như vậy nữa, nếu không đừng trách ta trở mặt với ngươi."
Sắc mặt đại nhi tức của Lý Chính đầy vẻ ngượng ngùng, ấp úng nói: "Nhi tức hiểu rồi."
…
Hứa gia cuối thôn.
Tiền Mộc Mộc trở về nhà, trời đã tối hẳn, nàng vỗ bỏ tuyết trên vai, bước vào phòng bếp bận rộn nấu bữa tối.