"Nương, trên đất chắc chắn rất lạnh đúng không, người chịu khổ rồi. Nương người xem, trên lưng nương dính bụi, con vỗ cho người." Tiền đại nhi tức nịnh nọt, giơ tay ra vỗ bụi trên lưng, lại bị lão thái thái dịch sang trái tránh né.
Tiền lão thái thái cảm thấy trong lòng mình lạnh đi phần lớn, đạm bạc cười nói: "Lòng người ấy mà thật sự khó đoán, trước kia khi trong túi của xương cốt già nua ta có tiền thì nịnh nọt đủ loại kiểu, bây giờ hai bàn tay trắng, thì lại thành gánh nặng."
Phu thê hai người Tiền A Phúc không dám đáp lời.
"Quả thật rất liên luỵ." Tiền Mộc Mộc đột nhiên bổ thêm một đao.
Sắc mặt Tiền lão thái thái trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
"Mộc nha đâu, bây giờ ngươi thật sự muốn cùng lão thái bà này, triệt để làm căng quan hệ đúng không?"
Tiền Mộc Mộc khẽ nhướng mày.
"Chẳng lẽ là ta biểu hiện chưa đủ rõ ràng?"
"Tốt tốt tốt." Đôi mắt Tiền lão thái thái đỏ hoe, bà ta tức đến phát hận, đôi tay già nua nắm chặt thành quyền.
"Người lâm vào cảnh khó khăn, mới thật sự hiểu rõ. Nhi nữ ta sinh ta nuôi cũng không ít, cuối cùng thế mà không thể dựa vào một ai, tốt tốt tốt."
Bà ta nắm tay của Tiền Phú Quý, nước mắt lưng tròng nói: "Tôn nhi, chúng ta đi."
"Rời khỏi nơi này, chúng ta đi tìm một ngôi nhà khác, từ nay về sau tổ tôn hai người chúng ta nương tựa vào nhau, sống cuộc sống tươi tốt."
Mặt Tiền Phú Quý lộ ra vẻ do dự.
"Nãi nãi, bên ngoài đang rơi tuyết lớn, chúng ta đợi vài ngày nữa đi? Hơn nữa bây giờ lúc này cũng không thích hợp xây nhà."
Vừa nãy tức chóng váng đầu, Tiền lão thái thái nói rất dứt khoát và kiên quyết, nhưng đợi khi bà ấy nhìn ra bên ngoài một cái, gió tuyết kia đang thổi vù vù.
Bà ta…
Bà ta đột nhiên có ý muốn bỏ cuộc.
Bốn đôi mắt đồng loạt nhìn về phía Tiền Mộc Mộc, mang vài phần ý cầu xin.
Tiền Mộc Mộc mắt cũng không chớp mắt không cái, "Cửa cũng không có, lập tức cút cho ta."
Tiền Phú Quý mở miệng: "Cô ——"
"Cô cái đại gia nhà ngươi!" Tiền Mộc Mộc cầm gậy, vung lên lại muốn đánh người.
Tiền Phú Quý bị dọa chạy ra khỏi nhà.
Phu thê hai người Tiền A Phúc, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc giơ gậy xông tới, trên đầu bọn họ đã có mấy cục u, nhe răng trợn mắt hai chân nhảy chân lên chạy ra ngoài cửa.
Còn dư lại Tiền lão thái thái, mặc cho Tiền Mộc Mộc đuổi đánh, bà ta vẫn không muốn chạy ra ngoài, sống c.h.ế.t muốn ở lại bên trong.
Không có nhiều thời gian rảnh để chơi trò đuổi bắt với một lão thái thái, Tiền Mộc Mộc bước nhanh lên trước, nắm cổ áo của Tiền lão thái thái, lôi người ra bên ngoài.
Lão thái thái bị lôi ra ngoài cửa, hai tay vẫn bám vào cửa, không dám buông tay.
Tiền Mộc Mộc bang bang giáng hai gậy xuống.
Tiền lão thái thái đau đến mức buông tay ra.
Đuổi bốn người ra bên ngoài, nhìn thấy bọn họ run rẩy lẩy bẩy, dáng vẻ thảm hại xoa tay xoa chân, Tiền Mộc Mộc không hề có có nửa phần thương cảm, thậm chí còn lớn tiếng cười chế nhạo, mới đóng cửa lại.
Về đến gian chính, Tiền Mộc Mộc đỡ Lý Nha Nhi ngồi xuống, bắt mạch cho nàng ấy.
Chỉ là hơi hoảng sợ một chút, không có gì đáng ngại, nàng hơi yên tâm.
"Bọn họ hẳn là là không làm gì con chứ?" Tiền Mộc Mộc ném khúc củi vào đống lửa, miệng hỏi.
"Nương, đó là người nương gia của ngài sao? " Lý Nha Nhi xoa phần thịt bị bóp đau ở hông, sắc mặt khổ sở.
"Sao lại cảm giác bọn họ giống như cường đạo, không nói hai lời xông vào, sau đó bảo con lấy đồ ăn cho bọn họ, con nói không có, bọn họ còn không cho con ngồi xuống, bắt con rót trà lấy nước, không khác gì loại người lưu mạnh vô lại, không có chút gia giáo và quy gì gì cả."
Nói xong, trong lòng nàng ấy lại đột nhiên sinh ra một phần áy náy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nương, con nói người nhà người như vậy, có phải không tốt lắm không?"
"Không có, con nói rất đúng." Tiền Mộc Mộc đặt nồi lên kiềng ba chân, đổ nước vào trong.
"Bọn họ vốn dĩ cũng không phải người tốt gì, sau này nếu bọn họ còn dám đến nữa, con không cần ra ngoài, phần còn lại giao cho ta giải quyết."
Lý Nha Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
"Con nghe lời nương."
Nàng ấy dừng một chút, rồi nói: "Thực ra con không sợ bọn họ, con chỉ sợ bọn họ sẽ làm tổn thương hài tử trong bụng con, hơn nữa đó là nương gia của nương người, con muốn nói chuyện khách sáo lễ phép một chút xíu, chẳng qua bây giờ nghĩ lại là con nghĩ quá nhiều rồi, con hẳn là nên cho mỗi người một cái tát."
Tiền Mộc Mộc mím môi cười một chút.
"Con nghĩ cho hài trong bụng, vốn dĩ cũng không có gì sai cả, bây giờ con mang thai tháng lớn, chú ý nhiều một chút vẫn tốt hơn."
Nàng đứng dậy cầm ấm nhỏ sắc thuốc ra, đun nước sắc thuốc nấu cơm cùng lúc.
Ngoài cửa viện.
Nhìn thấy Hứa Tiểu Bảo từ xa đi tới, Tiền lão thái thái lại bắt đầu nổi lên tâm tư khác, bà ta dùng tay chạm chạm vào Tiền A Phúc.
"Đi, đi bắt nha đầu kia lại đây, uy h.i.ế.p Tiền Mộc Mộc, nàng chắc chắn sẽ cho chúng ta vào."
Tiền A Phúc lạnh đến rùng mình, hắn ta hít nước mũi vào, vặn vẹo người cực kỳ không tình nguyện nói: "Con không đi, muốn đi thì người tự đi. Lần trước bị đ.â.m một d.a.o kia, đã đủ cho con ngậm bồ hòn rồi, nếu lại dùng hài tử của Tiền Mộc Mộc để uy hiếp, nàng có thể trực tiếp g.i.ế.c con."
"Được rồi, bây giờ ta cũng không sai bảo được con nữa đúng không?! Ông trời ơi, ta rốt cuộc đã tạo nghiệp gì…" Tiền lão thái thái cũng có hơi sợ thủ đoạn của Tiền Mộc Mộc, nhưng bà ta ngoài ý tưởng này ra, cũng không nghĩ ra được gì khác, chỉ có thể mở mồm oán hận.
Tiểu nha đầu đến gần, nhìn thấy cữu cữu cữu mẫu và ngoại bà đều đứng trước cửa nhà mình, cô bé hơi câu nệ hỏi: "Cháu muốn vào trong, mọi người có thể tránh ra một chút không?"
Nhìn tiểu nha đầu, Tiền đại nhi tức ma sai quỷ khiến hỏi: "Hứa Tiểu Bảo, ngươi từ đâu về vậy?"
Đôi mắt của Hứa Tiểu Bảo co lại một chút.
Cô bé cắn môi, không dám nói lung tung.
"Nói đi, cữu mẫu ngươi hỏi ngươi từ đâu về?" Tiền A Phúc cũng thúc giục.
"Từ…" Lời ở trong miệng xoay chuyển trăm vàn, cuối cùng Hứa Tiểu Bảo nói ra ba chữ, "Nhà trưởng thôn."
Vân Mộng Hạ Vũ
Không biết tại sao, cô bé luôn cảm thấy khi cữu mẫu hỏi câu hỏi này, không phải chỉ đơn thuần là hỏi mà thôi.
Cô bé có một loại cảm giác nói ra từ đâu về, thì nơi đó chắc chắn sẽ xảy ra một chút chuyện gì đó.
Tam gia gia bị bệnh, căn bản không thể dậy được.
Lý Chính gia gia bị thương ở chân, đang dưỡng thương.
Có thể quản lý việc, thân thể vẫn khỏe mạnh, chỉ còn mỗi trưởng thôn gia gia…
"Nhà trưởng thôn?" Cánh môi Tiền A Phúc hé ra một chút, như thể đột như tìm được nơi đi, "Nhà trưởng thôn hình như cũng không tệ, chúng ta đi thăm hỏi đến bái phỏng một chút."
"Nói ra thì ta cũng đã đến thôn Lộ Sơn không ít lần, nhưng vẫn chưa đến bái phỏng trưởng thôn, nhân cơ hội này đi một chuyến cũng rất tốt." Tiền lão thái thái cũng nói theo.
Nói đi là đi, cả nhà bốn người Tiền gia nhấc chân đi về phía trong thôn.
Nhìn bốn người đó đi xa, Hứa Tiểu Bảo vội vàng gõ cửa.
"Nương! Nương! Người mau mở cửa!"
Cửa viện mở ra.
Tiền Mộc Mộc nhìn thấy biểu cảm lo lắng trên khuôn mặt của Hứa Tiểu Bảo, nàng nắm tay tiểu nha đầu, kéo người vào trong.
"Làm sao vậy? Gấp gáp như thế?"
Hứa Tiểu Bảo kể lại lời nói vừa rồi. Cuối cùng cô bé có hơi lo lắng nói: "Trưởng thôn gia gia liệu có bị bọn họ bắt nạt không? Con cảm thấy con như một hài tử hư."
Tiền Mộc Mộc cười một tiếng.
"Con yên tâm đi, trưởng thôn cũng không phải làm chơi chơi, chắc chắn ông ấy sẽ có cách ứng phó."