Băng bó vết thương trên cánh tay xong, Tiền Mộc Mộc lại hỏi: "Còn nơi nào khác bị thương không?"
Lệ Lâm Thanh giơ bàn tay còn lành lặn lên, nhịn đau xé mở cổ áo, lộ ra lồng n.g.ự.c đẫm máu, một đoạn nhỏ của mũi tên lộ ra ngoài, đầu tên cắm vào trong thịt, nhìn không ra sâu cạn.
Tiền Mộc Mộc cau chặt mày.
"Ngươi có thể tự đứng dậy không? Vết thương không thể xử lý được ở chỗ này, phải vào phòng của Tiểu Thạch Đầu bọn nó."
Lệ Lâm Thanh hít một hơi, từ từ chống tường đứng dậy, từng bước từng bước dịch chuyển vào trong phòng.
Hứa Gia Thạch nhìn mà lòng đau nhói, vội vàng dùng bờ vai nhỏ của chính mình đỡ nửa người của Lệ Lâm Thanh.
Tiền Mộc Mộc chỉ liếc nhìn một cái, quay đầu lại đi đến Phạm gia gọi Hứa Gia Tề về, giúp đun nước nóng.
Dặn dò chuyện xong, nàng bước vào trong phòng cầm hộp ngân châm và hòm thuốc, đi về phía sương phòng bên trái.
Gian phòng nàng đang ở là lớn nhất, vốn dĩ nàng muốn sắp xếp Lệ Lâm Thanh vào phòng của mình, nhưng ở chỗ này rất coi trọng việc nam nữ khác biệt.
Trước đây khi tiếp xúc với Lệ Lâm Thanh, nàng cũng để ý thấy Lệ Lâm Thanh có sự đề phòng với nàng, sẽ cố ý giữ khoảng cách về một số phương diện tứ chi và lời nói.
Nàng không quá để ý chuyện này, nhưng nếu như người cũng ta đã có ý thức phòng, nàng tất nhiên không thể lại hào phóng suồng sã, không chỉ bị đàm tiếu, còn dễ dàng bị coi thường.
Bước vào sương phòng bên trái, Lệ Lâm Thanh đã cởi áo ngoài, cúi đầu mà ngồi, lông mày nhíu chặt.
Tiền Mộc Mộc sắp xếp xong ngân châm và băng gạc cần dùng, đuổi Hứa Gia Thạch ra bên ngoài.
Vết thương trên vai và lưng tạm thời bỏ qua, nàng xắn tay áo lên, tập trung xử lý vết thương ở n.g.ự.c của Lệ Lâm Thanh.
"Sẽ hơi đau, ngươi chịu đựng một chút." Tiền Mộc Mộc đeo găng tay lên, nhìn Lệ Lâm Thanh nói.
Lệ Lâm Thanh tập trung tinh thần, một tay nắm chặt thành quyền, "Ừm, bắt đầu đi."
Tiền Mộc Mộc cúi người lại gần, dùng dây cá trong suốt quấn quanh thân mũi tên buộc chặt nút, đầu bên kia nắm trong tay, từ từ kéo ra ngoài.
Mỗi một lần trên tay dùng sức kéo, lông mày của Lệ Lâm Thanh đều nhíu lại một cái. Hắn cố nhịn không lên tiếng, giống một chút cũng không đau, nhưng những giọt mồ hôi tròn đầy trên trán, lại bán đứng hắn.
Thời gian một nén hương, mới kéo được thân mũi tên ra ngoài, thân mũi tên cắm quá sâu, vừa kéo ra, m.á.u tươi chảy ào ạt.
Tiền Mộc Mộc nhanh tay lẹ mắt, cấm cùng lúc mấy cây ngân châm xuống, m.á.u tươi tạm thời được cầm lại.
Tay chân nàng không ngừng, có trật tự quy củ mà băng bó vết thương, sau đó mới xử lý những vết thương nhỏ khác.
Bận rộn hơn nửa canh giờ, Tiền Mộc Mộc cuối cùng cũng xem như được nghỉ ngơi, nàng thở ra một hơi mệt mỏi dài.
Lệ Lâm Thanh đã đau đến mất cảm giác, cánh môi tái nhợt, trong mắt đầy tia máu, hắn yếu ớt nằm tựa vào đầu giường, mí mắt sụp xuống.
Nếu không phải n.g.ự.c vẫn còn hơi phập phồng, Tiền Mộc Mộc còn tưởng rằng người này đã đau đến c.h.ế.t rồi.
Thu dọn qua loa đống hỗn độn dưới đất, ném vào hố lửa, nàng cũng không quan tâm sống c.h.ế.t của Lệ Lâm Thanh, tự đi vào bếp nấu bữa trưa.
Bước vào phòng bếp, ngửi thấy từng đợt mùi thơm của khoai lang, Tiền Mộc Mộc mở nắp nồi ra, phát hiện cơm khoai lang bên trong đã chín.
Hứa Gia Thạch ôm một bó củi đi vào, ngồi trước lò bếp nhóm lửa, trên mặt có hơi lo lắng hỏi: "Nương, vết thương của Lệ thúc thúc thế nào rồi? Thúc ấy có thể ăn được đồ ăn không?"
"Tạm thời không cần quan tâm đến hắn, chúng ta ăn trước đã." Tiền Mộc Mộc rửa tay, cho mỡ lợn vào nồi thắng tan, sau đó đổ một đĩa dưa muối to vào, đảo qua đảo lại vài cái, cho nước lạnh vào đun sôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nước sôi sùng sục bốc lên hơi nóng, nàng lấy một miếng đậu phụ từ trong chậu ra, đặt lên tay dùng d.a.o cắt thành miếng bỏ vào trong, cắt liên tiếp mấy miếng.
Nêm nếm đơn giản xong thì đậy nắp nồi lại, đi ra hậu viện hái một nắm hành lá, tay không ngắt thành từng đoạn nhỏ ném vào nồi.
Băng bó vết thương làm chậm trễ rất nhiều thời gian, nếu không nhanh chóng ăn thì sắp đến chiều rồi, Tiền Mộc Mộc qua loa nấu cơm, mấy hài tử cũng không kén chọn, bưng bát thêm mấy lần cơm.
Lý Nha Nhi đang mang thai, bây giờ thân thể càng ngày càng vụng về, Tiền Mộc Mộc đặc biệt phục vụ riêng, hấp một bát trứng gà đường đỏ, cơm và đậu phụ dưa chua, mang hết vào trong phòng nhỏ, để Lý Nha Nhi từ từ ăn.
Lấp đầy bụng xong, Tiền Mộc Mộc mới có thời gian múc cơm lấy thức ăn, đi vào sương phòng bên trái.
Lệ Lâm Thanh vẫn là dáng vẻ cũ, tựa vào bên giường, hơi thở nặng nề.
"Cơm canh đạm bạc, ngươi tạm ăn một chút vậy." Tiền Mộc Mộc dùng thìa nghiền nát đậu phụ, trộn với cơm và khoai lang, múc một thìa đưa đến bên miệng hắn.
Lệ Lâm Thanh hơi hé miệng, ngậm cơm vào, sức lực cả người như bị rút đi hết, nhai cực kỳ chậm.
Tiền Mộc Mộc cũng không vội, đợi hắn nuốt hết trong miệng, lại đưa thìa thứ hai qua.
Ăn hết một bát cơm, mất thời gian một chung trà, nàng đặt thìa vào trong bát.
"No chưa, còn muốn ăn nữa không?"
Lệ Lâm Thanh nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
Tiền Mộc Mộc hiểu ý khẽ gật đầu, bưng bát đi ra ngoài.
Trong phòng bếp, Hứa Gia Thạch tay chân nhanh nhẹn rửa bát, Tiền Mộc Mộc để bát vào trong nồi, thuận miệng khen thằng bé hai tiếng.
Trong lòng Hứa Gia Thạch vui như nở hoa, động tác trên tay càng nhanh hơn, hận không thể để nương thân nhà mình khen nhiều hơn vài câu.
Vết thương của Lệ Lâm Thanh rất nghiêm trọng, Tiền Mộc Mộc suy nghĩ một chút, vẫn phải đến nhà Tam thúc bốc thuốc về sắc, để hắn uống mới mới mau khỏi hơn.
Nói với người trong nhà một tiếng, Tiền Mộc Mộc liền đi về phía trong thôn.
Đi được một đoạn đường nhỏ, đột nhiên gặp thẩm tử Cố gia, bà ta đang lôi lôi kéo kéo với một nữ nhân, tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
"Nha đầu này không thiếu tay thiếu chân, dựa vào cái gì mà bán rẻ như vậy chứ! Ban đầu đều đã nói rõ là mười lượng bạc, bây giờ ngươi hối hận còn ra giống gì!" Cố thẩm tử một tay chống hông, một tay vặn mũi, tức giận nói.
Khuôn mặt mụ mối không kiên nhẫn, vẩy vẩy chỗ bạc trong tay, hung hăng nói: "Bây giờ có thể so với trước đây sao? Dù sao trong tay ta chỉ có năm lượng bạc, ngươi nói một câu cho chuẩn, bán hay không bán?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố thẩm tử cau mày, vung vung tay nói: "Vậy không được, phải mười lượng bạc, thiếu một đồng ta cũng không bán."
"Không bán thì thôi, ta cũng không nhất thiết phải nói chuyện buôn bán này với ngươi." Mụ mối quay đầu bỏ đi, không dừng lại nửa bước.
Thấy số bạc đến cửa sắp mất, Cố thẩm tử liền sốt ruột, kéo tay mụ mối lại, cười nịnh nọt nói: "Mọi chuyện đều có thể thương lượng mà, vội vàng đi như vậy làm gì."
Mụ mối hừ một tiếng.
"Nhanh lên đi, ta không có nhiều thời gian để dây dưa với ngươi, nói thẳng bán hay không bán?"
"Bán bán bán!" Cố thẩm tử kích động nói xong, đẩy Cố Tiện Muội bên cạnh ra phía trước, không chờ nổi mà cầm năm lượng bạc vào tay.
Cảm nhận được trọng lượng trong tay, bà ta cười lên, tự nói với chính mình: "Xem ra nuôi nha đầu này cũng không lỗ, trước đây ăn nhiều lương thực như vậy, ta còn thấy lỗ rồi, đến lúc đổi thành tiền thì vẫn còn có chút tác dụng."
Năm ngoái bà ta đã muốn bán tiện nha đầu này đi rồi, nhưng nếu bán nó đi, trong nhà sẽ không có ai làm việc nữa…