"Cái này..." Tiền Mộc Mộc lúng túng.
Đầu óc của thằng bé Tiểu Thạch Đầu kia ngoài ăn ra, hoàn toàn không chứa thứ khác, nàng cũng chưa nói chuyện muốn tìm tức phụ cho thằng bé nghe.
Bỗng nhiên dẫn đi gặp mặt…
"Ai dô, xem trí nhớ này của ta, các ngươi đến nhà rồi mà ta còn chưa mang đồ ăn gì lên cả, các người ngồi chơi trước một lúc, ta và đại nhi tức ta vào phòng bếp mang ít đồ ăn lên." Hứa lão thái thái ném xuống câu này, kéo Tiền Mộc Mộc đi vào phòng bếp.
"Con muốn làm cái gì? Nha đầu đó trông không phải rất tốt sao, sao con còn do dự?" Hứa lão thái thái trách mắng.
Tiền Mộc Mộc bất lực thở dài: "Tiểu Thạch Đầu là hài tử bao lớn, con thật sự không muốn tìm tức phụ cho thằng bé sớm như vậy."
"Chúng ta chính là nói đây là suy nghĩ của riêng con, con còn chưa hỏi hài tử Thạch Đầu kia đúng không." Hứa lão thái thái nói thẳng trọng tâm.
Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.
"Đúng vậy, con quả thực chưa hỏi."
Tiểu lão thái thái nói cũng đúng, suy nghĩ của nàng cuối cùng cũng chỉ là suy nghĩ của nàng, nhưng Tiểu Thạch nghĩ thế nào, nàng hoàn toàn không biết.
Dù sao thì Tiểu Thạch Đầu lớn lên ở trong thôn, tư tưởng tiếp nhận ngay từ đầu cũng đều là sớm kết hôn sớm sinh con…
"Vậy thì dẫn về nhà xem đi. Biết đâu Tiểu Thạch Đầu thích thì sao, chuyện này ai mà nói trước được, con nói có đúng không?" Hứa lão thái thái nói.
Tiền Mộc Mộc nghĩ một chút.
Thoả hiệp gật gật đầu.
…
Hứa gia cuối thôn.
Tiền Mộc Mộc đẩy cửa viện ra, bước vào trong viện, duỗi cổ gọi vào trong: "Tiểu Thạch Đầu, ra đây một chút."
"Nương! Người trở về rồi!" Lời cùng người của Hứa Gia Thạch bay ra, nhìn thấy người đứng trong viện, bước chân thằng bé dừng lại.
Tiền Mộc Mộc giơ tay vẫy vẫy.
"Con đến đây."
Hứa Gia Thạch nghe lời bước đến bên cạnh nương thân nhà mình, trong mắt đầy tò mò đánh giá Vân Đóa.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Lớn lên đúng thật là tuấn tú!" Lão bà tử cười ha hả khen, "Cháu chính là Hứa Gia Thạch đúng không, ta đến từ thôn Đại Đầu, nhà chồng ta họ Trần, cháu gọi ta một tiếng Trần bà bà là được."
Hứa Gia Thạch khẽ gật đầu.
"Trần bà bà."
Trần bà tử nhìn Hứa Gia Thạch, càng nhìn càng hài lòng, đôi mắt vẩn đục của bà ấy nhìn rồi lại nhìn người từ trên xuống dưới một lượt, miệng bà ấy cười không khép lại được, dùng sức nắm lấy tay của bạn già nhà mình, vừa kích động vừa vui mừng.
Trần lão đầu cũng là mặt đầy ý cười, cũng rất ưng Hứa Gia Thạch, ông ấy vừa quan sát Hứa Gia Thạch, vừa không quên gật gật đầu tán thành.
So với vẻ vui mừng của hai ông bà Trần gia, phản ứng của Tiền Mộc Mộc lại lạnh nhạt hơn rất nhiều, Hứa lão thái thái nhìn ra sự kỳ quặc của tình hình, bước lên hai bước kéo Hứa Gia Thạch lại bên cạnh mình.
Bà ấy chỉ chỉ vào Vân Đóa.
"Cháu nhìn nhà đầu này, cảm thấy thế nào?"
Hứa Gia Thạch chỉ thích đồ ăn ngon, nhưng không có nghĩa là thằng bé không có đầu óc, nữ hài nhi này vừa nhìn một cái là biết cùng nhà với Trần bà bà, có thể dẫn đến trong nhà sợ là vì muốn xem tức phụ nhi cho thằng bé đi…
Thằng bé chỉ qua loa nhìn một cái, rồi lắc lắc đầu.
"Nương nói cháu còn nhỏ, không cần vội vàng nghĩ đến những chuyện này, bây giờ cháu đang học tay nghề nấu ăn của nương, đã bận không kịp rồi, nãi nãi không cần lo lắng thay cho cháu."
Hứa lão thái thái cau mày, liếc nhìn về phía Tiền Mộc Mộc, bà ấy giải thích nói: "Đây là chuyện chung thân đại sự, sao nãi nãi có thể không lo lắng? Nhà đầu này nhìn cũng rất tốt, cháu nghe nãi nãi, cùng Vân Đóa ra ngoài gần đây đi dạo một lúc, hai đứa các cháu tự tìm hiểu lẫn nhau một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cũng không đợi người từ chối, Hứa lão thái thái đẩy Vân Đóa và Hứa Gia Thạch ra ngoài cửa, còn thuận tiện cười ha hả vẫy tay với hai người.
"Đi thôi đi thôi!"
Lực đẩy có hơi mạnh, Hứa Gia Thạch loạng choạng mấy bước, đợi thằng bé đứng vững, cửa viện đã đóng chặt.
"Nãi nãi cũng thật là..." Trong mắt Hứa Gia Thạch lộ ra vẻ bất lực, thằng bé nhìn trái ngó phải, nhìn về phía Vân Đóa.
Vân Đóa hơi cúi đầu, tay ngượng ngùng bấm chặt vạt áo, thậm chí ngẩng đầu nhìn đối phương cũng không dám.
Hứa Gia Thạch đau đầu mà day day trán, dáng vẻ cử chỉ có ba phần giống Tiền Mộc Mộc.
"Nãi nãi ta nói đi dạo gần đây, vậy chúng ta đi vài vòng đi, lời của lão nhân ngươi không cần quá để tâm, bây giờ ta không có ý định thành hôn cưới gả. Vậy nên, xin lỗi."
Trái tim nóng bỏng của Vân Đóa nguội lạnh.
Nàng mím cánh môi.
"Ta, ta sẵn sàng chờ."
Hứa Gia Thạch cau mày, vô thức bắt chước giọng điệu nói chuyện của nương thân nhà mình.
"Ta không nghĩ rằng ta đã làm gì hoặc có hành động gì, khiến ngươi nảy sinh loại suy nghĩ này. Theo ta thấy, hành vi này của ngươi là ngu ngốc."
Sắc mặt Vân Đóa tái nhợt.
Nàng ấy ngưng thần, nén xuống nỗi oan ức nhỏ nhoi, khàn giọng nói: "Trước khi chúng ta đến nhà các ngươi, đã nhờ người dò hỏi một chút, ta và gia gia nãi nãi ta đều cảm thấy nương ngươi là người rất thông tình đạt lý, sau đó nhìn thấy dáng vẻ khách sáo của người với gia gia nãi nãi ta, ta cảm thấy ngươi cũng là một người rất tốt, vì vậy ta mới nói ta sẵn sàng chờ."
Nghe đối phương khen nương thân nhà mình, trên mặt Hứa Gia Thạch lộ ra vài phần ý cười, "Ngươi còn khá có mắt nhìn, nương ta quả thực rất lợi hại, nương ta là người lợi hại nhất thiên hạ!"
Vân Đóa nhìn dáng vẻ cười tươi rạng rỡ của Hứa Gia Thạch, không tự giác mà cười theo.
Cửa nhà Phạm gia đột nhiên mở ra, Phạm Ngọc An ra từ bên trong ra, nhìn hai tiểu gia hoả cười, nàng cũng cười nhẹ hỏi: "Làm cái gì thế này?"
"Phạm tỷ tỷ." Hứa Gia Thạch lễ phép chào hỏi.
Mi mày Phạm Ngọc An cong cong, xoa xoa đầu Hứa Gia Thạch, đưa giỏ trong tay qua, dịu dàng nói: "Tiểu Thạch Đầu, đây là y phục nhỏ mà ta may cho đại tẩu đệ, ta cảm thấy sau này nàng ấy hẳn là sẽ dùng tới."
Hứa Gia Thạch không nhận giỏ, quay đầu chỉ chỉ về phía cửa nhà mình, "Đại tẩu đệ đang ở trong phòng, tỷ vào tìm tẩu ấy là được."
"Được." Phạm Ngọc An hơi gật đầu với Vân Đóa, nhấc chân bước lên bậc thềm Hứa gia, đẩy cửa vào trong.
"Đi thôi, chúng ta đi vài vòng rồi về, cũng coi như giải thích được với nãi nãi ta." Hứa Gia Thạch vung tay, dẫn đầu bước về phía trước.
Vân Đóa đi theo phía sau, bước nhỏ.
…
Tiễn ông bà Trần gia và Vân Đóa đi, Hứa lão thái thái đợi ở cuối thôn, cằn nhằn với Hứa Tú Dương, đồng thời cũng gặp được Lệ Lâm Thanh.
Bà ấy nheo mắt, mày hơi cau chặt, nghi ngờ nói: "Tiểu tử này, sao ta nhìn lại cảm thấy có hơi quen mắt? Ta cảm thấy hình như ngươi rất quen thuộc, nhưng lại không giống lắm..."
Lời nói lủng củng của tiểu lão thái thái, tim Tiền Mộc Mộc lại lộp bộp một chút.
Câu này, Tiểu Thạch Đầu cũng từng nói qua.
Nói là giống Hứa tú tài…
Trong lòng Lệ Lâm Thanh ngưng đọng, có hơi để ý đến lời nói của Hứa lão thái thái, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi.
"Trên đời có rất nhiều người giống nhau, ta chỉ tình cờ là một trong số đó mà thôi."
"Thật sao?" Hứa lão thái thái nghiêng đầu, hỏi Hứa Tú Dương, "Tam đệ, ngươi nhìn có giống không?"
Hứa Tú Dương nghe vậy, ý vị thâm trường nhìn Hứa lão thái thái, từ từ lắc đầu nói: "Không giống. Người đã mất nhiều năm như vậy rồi, nếu nó còn nhớ nơi này có người nhà của nó, nói cái gì cũng sẽ trở về, nếu như không trở về thì nói rõ, nó không trở về được."
Trong mắt Hứa lão thái thái đau lòng, cụp mắt xuống, vỗ vỗ tay lên đầu gối, cười nặng nề nói: "Đúng vậy đúng vậy... Nếu có thể trở về thì đã trở về từ sớm, sao đến bây giờ vẫn không có tin tức gì."