Toàn Bách Xuyên đến gần bên cạnh Tiền Mộc Mộc, ấm ức túm vạt áo của nàng, nói: "Sư phụ, tình hình lúc đó như thế nào người đều nhìn thấy rồi, ta nằm ở dưới đất, Hứa Phương không biết xấu hổ ngồi lên người ta, ta nhét thứ đồ rách của nàng ta vào miệng ta, rõ ràng là muốn ta chịu trách nhiệm."
"Chuyện này ta mới là người bị hại, dựa vào cái gì con là người bị hại lại phải chịu trách nhiệm thay một người gây hại?"
Tiền Mộc Mộc gật đầu theo.
"Quả thật, cảnh tượng mà ta nhìn thấy khi bước vào, Toàn Bách Xuyên ở trong tư thế bị động, còn Hứa Phương thì cởi mở táo bạo hơn rất nhiều."
Lý Chính nghe xong trán lại nhiều thêm một nếp nhăn, hai lông mày của ông ấy cau chặt lại, không nói một lời.
Hứa lão đầu hút một hơi tẩu thuốc, khói thuốc bay lượn hun đôi mắt già vẩn đục của ông ấy, thở dài một tiếng: "Chuyện này, không dễ giải quyết."
"Ai nói không phải chứ." Tiền Mộc Mộc đáp một tiếng, liếc nhìn Hứa Phương.
Phu thê hai người Lý Chính, rất rõ ràng không muốn Toàn Bách Xuyên lấy một tức phụ như vậy, nhưng Toàn Bách Xuyên lại đã nhìn thấy sạch thân thể của đối phương, bọn họ hạ không nổi mặt mũi để thiên vị.
Mục đích của Hứa Văn Lợi và Hứa Phương thì đơn giản hơn rất nhiều, đó chính là gả vào nhà Lý Chính, từ đó không lo ăn không lo mặc, nếu may mắn còn có thể được dính chút dầu muối.
Muốn giải quyết chuyện này một cách suôn sẻ thì phải xem bên nào mặt dày hơn.
Nếu nhà Lý Chính thực sự quyết tâm, sống c.h.ế.t không cưới Hứa Phương thì cũng không sao cả, chỉ là danh tiếng trong thôn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng xét theo tình hình hiện tại mà nói, rất có thể Hứa Phương sẽ thật sự gả cho Toàn Bách Xuyên…
Nghĩ đến đây, Tiền Mộc Mộc nặng nề vỗ vỗ bả vai của Toàn Bách Xuyên, mang ý nghĩa an ủi và sức mạnh vô hình.
Toàn Bách Xuyên không mù, mặc dù say mê học y, nhưng EQ nên có cũng không thiếu, nhìn dáng vẻ khó xử đủ đường kia của cô cô cô phụ nhà mình.
Hắn mím môi, trong lòng thả lỏng trong chốc lát.
Môi hơi hé mở, hắn lắp bắp nói: "Ta...ta, ta..."
Tức phụ Lý Chính nhìn thấy không ổn, vội vàng ngăn lại: "Cháu cái gì mà cháu, người lớn còn chưa quyết định gì, một tiểu hài tử như cháu vội vàng nói cái gì, mau im miệng của cháu lại."
Toàn Bách Xuyên cắn môi.
"Nhưng mà..."
"Nhưng cái gì mà nhưng, không có nhưng." Tức phụ Lý Chính lời lẽ chính đáng nói, tự an ủi bản thân nói, "Chuyện này chúng ta lại nghĩ cách, chắc chắn còn có cách khác để giải quyết, chắc chắn còn có."
Không ai chủ động mở miệng nữa, trong gian chính bỗng trở nên yên tĩnh.
Tiền Mộc Mộc đảo mắt nhìn lung tung, nhìn thấy vị trí chính giữa phòng chính đặt bài vị linh vị, mắt nàng sáng lên.
"Lưu Tiểu Hoa mới mất chưa đầy một năm, Hứa Phương còn chưa hết thời gian giữ hiếu, cho dù Toàn Bách Xuyên muốn cưới Hứa Phương, thì cũng phải đợi sau khi thời gian giữ hiếu kết thúc mới được."
Triều đình nơi đây có quy định, bất kể nam nữ, chỉ cần trong nhà có thân nhân trực hệ qua đời, đều phải đợi sau khi thời gian giữ hiếu kết thúc, mới có thể tổ chức hôn sự cưới gả bình thường, nếu vi phạm thì sẽ bị bỏ tù.
Nam thì là ba năm, nữ thì là hai năm.
Lông mày của Lý Chính giãn ra, như thể bỗng nhìn thấy hy vọng, mở miệng định nói gì đó —
Cửa viện nhà cũ bị đẩy ra!
Hứa Liên chạy từ bên ngoài vào, mặt mày hớn hở, như thể gặp được chuyện vui động trời gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tỷ! Có người đến nói chuyện hôn sự rồi!"
"Nói chuyện tử tế chút, đừng hấp ta hấp tấp như vậy." Hứa Văn Lợi hung dữ nói, chỉ nghĩ là đến nói chuyện hôn sự của Hứa Liên, hắn ta cũng không để tâm.
"Bà mối đó đến nói chuyện hôn sự, ngươi rót trà cho bà ấy uống là được, lát nữa ta sẽ về."
"Bà mối đó là đến nói chuyện của tỷ..." Hứa Liên bước đến bên bậc thềm, nhìn thấy một phòng đầy người, bỗng cảm thấy hơi sợ hãi, giọng nói càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng trực tiếp không còn.
"Nói chuyện của tỷ ngươi?" Hứa Văn Lợi nghe xong cau mày, "Ngươi bảo bà ấy đợi một chút."
Ánh mắt Hứa Liên run rẩy, cúi đầu nói: "Không thể đợi được, bà mối nói chuyện hôn sự này là địa chủ Trương gia ở thôn bên cạnh nhờ bà ấy giới thiệu, rất gấp, nếu như không được, bà ấy sẽ đi tìm nha đầu Lục gia ở bên thôn."
"Hôn sự gì, gấp gáp như vậy..." Trên miệng Hứa Văn Lợi oán hận, dưới chân thì nhanh ra lao ra, bước ra ngoài.
Trương gia, nhà giàu nhất trong phạm vi mấy trăm dặm, ôm trọn hàng trăm mẫu ruộng, mỗi năm chỉ riêng tiền nộp thuế, cũng đã bằng lượng lương thực của hơn nửa số nhà ở thôn Lộ Sơn cộng lại.
Toàn Bách Xuyên chỉ là một đại phu nho nhỏ, giữa hai bên căn bản không cách nào so sánh, nếu chuyện hôn sự này thành công, nửa đời sau của Hứa Phương chẳng phải sẽ ăn sung mặc sướng rồi sao.
Vậy thì người làm cha như hắn ta này, chắc chắn cũng sẽ được hưởng không ít phúc khí!
Từ bao giờ nhà địa chủ lại cần phải chạy đến nơi xa như vậy để nói chuyện hôn sự? Hứa lão thái thái nghe xong cảm thấy hơi kỳ lạ, kéo Tiền Mộc Mộc đi ra ngoài.
Những người khác dừng lại một chút, cũng đi theo sau.
Nhìn mọi người đều đi rồi, Toàn Bách Xuyên do dự một chút, không tình nguyện đi theo sau.
Vân Mộng Hạ Vũ
…
Nhà Hứa Văn Lợi.
"Ai dô chuyến này ta không dễ dàng gì mới đến, đến rồi cũng không thấy người, ta còn tưởng rằng sẽ đi không công rồi chứ. " Bà mối vung vẩy cái khăn trong tay, dáng người hơi diêm dúa loè loẹt.
Hai tay Hứa Văn Lợi bưng một chén trà đưa đến trước mặt bà mối, hắn ta l.i.ế.m đôi môi khô khốc, cười nói: "Lý bà mối, cơn gió nào đưa ngươi đến đây?"
Thấy người hỏi chuyện chính, trong mắt bà mối lóe lên một tia chột dạ, bà ấy cố gắng trấn tĩnh nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn lắm, nhi tử của địa chủ ở thôn chúng ta muốn cưới một lão bà."
"Nhi tử nhà địa chủ trông cũng rất tuấn tú, theo lý thuyết thì không thiếu cô nương muốn gả vào, sao ngươi lại chạy đến nơi xa như này để tìm?" Hứa lão thái thái thắc mắc hỏi.
Bà mối ho hai tiếng.
"Hứa lão thẩm tử, chúng ta đều là thân thích trong mười dặm tám thôn, ta cũng không vòng vo nữa, người muốn cưới lần này không phải đại nhi tử của địa chủ, mà là tiểu nhi tử."
"Tiểu nhi tử của Trương địa chủ năm tám tuổi bị sốt cao, đại phụ dùng sai thuốc, đầu óc lập tức bị sốt hỏng, thành một người… ngươi đừng nhìn hắn ngốc, nhưng hắn phân biệt rõ cái gì là cơm, cái gì là phân, sẽ không tùy tiện làm loạn."
Trong lòng bà mối cũng chột dạ không thôi, lo sợ chuyện hôn sự này sẽ hỏng, bà ấy chỉ có thể cố hết sức tô điểm ca tụng.
Nhìn vào nốt ruồi dưới khóe miệng của bà mối kia, trên nốt ruồi có một sợi lông, rung rung theo từng lời nói của bà mối, Tiền Mộc Mộc không hiểu sao muốn giật đi.
Là người ngoài cuộc, Tiền Mộc Mộc khoanh hai tay chuyện chẳng liên quan gì đến mình, mở miệng trêu chọc: "Hứa Phương, thế này thì tốt rồi, ngày tốt lành mà ngươi muốn đã đến rồi, còn không mau nắm chặt lấy?"
Trước đây Hứa Phương châm chọc nàng như thế nào, nàng vẫn chưa quên đâu, lúc này nếu không nắm bắt cơ hội mà nói, đợi sau này mới nói, thì lại thành nghị luận sau lưng người khác rồi.
Hứa Phương nghiến răng, ánh mắt căm hận nhìn Tiền Mộc Mộc, nàng ta nhìn chằm chằm bà mối, nói từng câu từng chữ: "Ta không muốn gả cho một thằng ngốc, ngươi đi đi."
"Trong nhà này ngươi nói thì tính, hay ta nói thì tính?" Hứa Văn Lợi kéo Hứa Phương ra, tươi cười nhìn bà mối, "Tứ chi đều lành lặn chứ? Hẳn là không có tật xấu gì chứ? Tiền sính lễ cho bao nhiêu?"