Ánh bình minh hơi chiếu, sương mù dần tan.
Hứa gia cuối thôn.
Tiền Mộc Mộc cả người bốc hơi nóng, đứng trong viện lười biếng duỗi người, trình độ luyện tập thể dục sáng đạt chuẩn.
Bước vào trong phòng bếp, nhóm lửa lên, đun nước trong nồi, nàng mày mò một chút, dự định bữa sáng ăn cháo gạo kê với dưa muối.
Cửa viện bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Linh Nhất vai trái vai phải mỗi bên vác hai bó củi, bước chân vững chãi bước vào trong viện, hếch bả vai vai ném củi xuống đất, tháo dây leo phía trên.
Nhận thấy một ánh mắt nhìn mình, hắn quay đầu nhìn qua, hai người vừa khéo nhìn vào mắt nhau.
"Chào buổi sáng." Tiền Mộc Mộc chủ động chào hỏi.
Linh Nhất khẽ gật đầu.
"Chào buổi sáng."
Linh Nhất tháo d.a.o chặt củi ở bên hông, vừa định chặt củi thành từng đoạn, Tiền Mộc Mộc vội vàng lên tiếng: "Trước đừng vội, củi này còn tươi, phải đặt sát tường khoảng một thời gian đợi khô rồi mới làm, giờ ngươi chặt thì không dễ cất."
Linh Nhất hơi ngừng lại.
"Thật sao? Ta không hiểu rõ mấy chuyện này lắm."
Miệng nói chuyện, một tay hắn nhấc một bó củi lớn lên, vừng vàng đặt ở góc tường, vỗ vỗ tay cho hết bụi.
"Vất vả ngươi rồi, nhưng loại việc này không nên để một khách nhân như ngươi làm, sáng sớm lên núi chặt củi chắc hẳn rất mệt đúng không?" Tiền Mộc Mộc nói.
Nàng cầm một cái gáo gỗ, đứng ở chỗ rãnh thoát nước.
Linh Nhất hiểu ý đi qua, hai tay hạ xuống, nước hơi lạnh từ từ chảy xuống, hắn xoa xoa hai tay, giọng điềm đạm nói:
Vân Mộng Hạ Vũ
"Ta ăn không ở không, sao không biết thẹn mà việc gì cũng không làm, chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, ta cũng không cảm thấy mệt bao nhiêu."
Tiền Mộc Mộc mỉm cười.
"Nước trong vại, cũng là ngươi gánh đúng không?"
Linh Nhất mím môi, không phủ nhận.
"Cảm ơn ngươi, chia sẻ với ta không ít việc." Tiền Mộc Mộc cười rất chân thành nói.
Khẽ vẩy vẩy tay cho hết nước, lưng Linh Nhất từ từ thẳng lên, ánh mắt như giếng khô không gợn sóng, đen thẳm nhìn thẳng vào Tiền Mộc Mộc.
Hắn như muốn nhấn mạnh lại lần nữa nói: "Chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, ta còn có thể làm những việc khác."
"Những việc này là đủ rồi, những việc khác cũng không cần ngươi làm." Tiền Mộc Mộc cười rồi xua xua tay, cầm gáo gỗ trở về nhà bếp.
Nàng không nghe ra hàm ý thật sự trong lời nói đó, tự cho là đối phương ngại ăn không ở không, mới nói những lời khiêm tốn này.
Sáng sớm còn vương chút ý lạnh, hai tay buông thõng bên người, bị gió mát thổi qua không khỏi hơi lạnh, Linh Nhất mím môi lại.
"Linh Nhất thúc thúc."
Bỗng có âm thanh, Linh Nhất nghiêng đầu nhìn.
Hứa Gia Thạch đứng ở bên cạnh, hai tay chắp sau lưng, đầu hơi nghiêng, đôi mắt tròn xoe nhìn Linh Nhất, cười nói:
"Linh Nhất thúc thúc, thúc thích nương thân cháu sao?"
Ánh mắt Linh Nhất hơi ngẩn ra.
Cũng không lên tiếng.
Hứa Gia Thạch lại như nhìn thấu tâm tư của đối phương, dương dương tự đắc lại rất tự hào nói: "Thực ra thúc thích nương cháu cũng rất bình thường, nương cháu ấy à nấu ăn rất ngon, y thuật cũng rất tốt, đối xử rất dịu dàng với bọn cháu, quan trọng nhất là nương thật sự siêu cấp tốt."
"Không giấu gì thúc, rất nhiều người muốn ở cùng nương cháu, có người trong thôn, cũng có nam nhân của thôn khác đến tìm, nhưng nương cháu không đồng ý người nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa Gia Thạch cũng không cảm thấy, có nam nhân lạ thích và theo đuổi nương thân nhà mình là chuyện đáng tức giận, hay là đáng xấu hổ, ngược lại thằng bé cảm thấy cực kỳ tự hào.
Bởi vì thằng bé tin chắc, cho dù nương ở cùng thúc thúc khác, mấy hài tử bọn nó cũng nhất định là người quan trọng nhất trong lòng nương, sẽ không vì thế mà bị thay thế.
Linh Nhất cúi đầu, nhìn vào lòng bàn tay hơi lạnh, bỗng cười một tiếng nói: "Quả thật, nàng ấy rất đáng để thích."
"Thúc thừa nhận rồi sao? Thừa nhận thích nương thân nhà cháu rồi sao?" Hứa Gia Thạch nghe nheo mắt mắt.
Linh Nhất cong môi cười khẽ.
Bàn tay lớn xoa đầu Tiểu Thạch Đầu, không nói gì nữa, quay đầu bước vào trong nhà.
Trong bụng đã lót chút đồ ăn, Tiền Mộc Mộc đi lại trong viện, trong lòng tính toán xem trên người còn dư lại bao nhiêu bạc.
Này cũng đã tháng năm, đều sắp qua nửa năm, Tiểu Lăng ở học đường còn chưa có tin tức,nàng nói không lo lắng là giả.
Còn hài tử Tiểu Thạch Đầu kia, là đứa vừa ham học tay chân lại siêng năng, luyện tập công phu cắt tỉa cũng không tệ, những kỹ năng cơ bản khác cũng đều vững chắc.
Một số món ăn nàng dạy, cũng đều có thể nấu được, nhưng đó đều là tình hình ở nhà, nàng vẫn muốn gửi hài tử này đến một tửu lầu để rèn luyện nghiêm túc một chút, dù sao kinh nghiệm đều là rèn luyện mà ra, luôn ở nhà cũng không phải chuyện hay.
Nếu như vậy, thì có đều phải gửi hai hài tử đi, chỉ rằng lại là một khoản chi phí không nhỏ…
Lão đại đang ở bên ngoài, nangf cũng thường xuyên gửi thư hỏi thăm quan tâm một hai. Hứa Gia Liên mỗi khi nghỉ một ngày, cũng sẽ viết thư về nhà hỏi nàng có mạnh khỏe không.
Lão đại ở bên ngoài kiếm được bao nhiêu tiền, nàng cũng không nhớ thương, chỉ hy vọng nó có thể tạo dựng được một mảnh trời cho riêng mình, như vậy thì Nha Nhi và bảo bối trong bụng, cũng có thể sống cuộc sống tốt hơn…
Đang suy nghĩ nhập thần, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi mũi giày.
Tiền Mộc Mộc ngước mắt lên.
"Sao thế?"
"Ta muốn hỏi một chút, vết thương của Lệ Lâm Thanh phải dưỡng đến khi nào?" Linh Nhất hỏi.
Tiền Mộc Mộc nhíu mày, suy nghĩ một lát.
"Vết thương ở n.g.ự.c rất nghiêm trọng, ít nhất cũng phải nửa tháng, chẳng qua ngươi luôn ngủ ở gian chính cũng không phải cách, Lệ Lâm Thanh bây giờ cũng có thể cử động được rồi, đợi lát nữa phiền ngươi đưa hắn đến nhà Tam thúc ta."
Nàng cười tươi tạ lỗi, lại giải thích: "Ta là quả phụ, ngươi cũng biết, nếu các ngươi ở trong nhà ta quá lâu, trong thôn sẽ... Cho nên, vất vả một chút?"
Linh Nhất vui vẻ gật đầu.
"Được."
Đối phương sảng khoái đồng ý, Tiền Mộc Mộc cũng không nghĩ nhiều. Nàng rất rõ ràng, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của vị huynh đệ này, không điên cuồng như Dương quả phụ, hắn vẫn khá dễ nói chuyện.
"Vậy ngươi nói với Lệ Lâm Thanh một tiếng, ta đến nhà Tam thúc ta trước, nói với lão nhân gia thúc ấy một tiếng, tiện thể sắp xếp phòng ở."
"Được." Linh Nhất đáp gọn.
…
Nhà Hứa Tú Dương.
Tiền Mộc Mộc vừa nói với Hứa Tú Dương về chuyện Linh Nhất và Lệ Lâm Thanh sẽ đến ở một thời gian, lại sắp xếp phòng ở xong, giường còn trải xong, Hứa bà đỡ đột nhiên chạy đến.
Hai tay bà ấy chống eo, thở hổn hển, nói còn hơi nghẹn: "Nhanh, ở các các ngươi không phải có miếng nhân sâm sao, mau đưa cho ta một miếng, dùng để cứu mạng."
"Toàn Bách Xuyên, đi lấy." Tiền Mộc Mộc quay đầu gọi một tiếng, nhìn thấy tay áo của Hứa bà đỡ dính một chút máu, đến rất vội vàng, búi tóc cũng rối loạn…
"Nhà nào trong thôn sinh hài tử?" Nàng hỏi.
"Còn chẳng phải Dương gia sao!"
Hứa bà đỡ thở hổn hển, gần như là buột miệng thốt ra.
Giọng nói hơi to, Hứa bà đỡ hơi ngượng một chút, bà ấy bước nhỏ đến bên cạnh Tiền Mộc Mộc, hạ thấp giọng nói: "Thai này của Dương quả phụ cực kỳ vất vả. Hôm qua trời còn chưa sáng ta đã đến trông chừng, bây giờ mắt thấy cũng sắp trưa hôm nay còn chưa sinh được, nàng ta dùng hết sức lực rồi, này nếu như không ngậm một miếng nhân sâm, nàng ta muốn xuống giường, sợ rằng rất khó..."
"Dương quả phụ?" Tiền Mộc Mộc hơi ngừng lại, "Có đủ tháng không?"