Tiền Mộc Mộc mím môi, cười khẩy một tiếng.
Sắc mặt đột nhiên lạnh xuống.
"Khổ nạn của nhà ngươi không liên quan gì đến ta, đây cũng không phải cái cớ để ngươi đối xử với Lý Nha Nhi nhà ta như vậy."
Nói xong, nàng hung hăng phất tay!
"Răng rắc!" một tiếng.
Hứa Phương che cằm bị trật khớp, đau đớn ập đến, ánh mắt nàng ta dần trở nên hoảng sợ, nước dãi không khống chế được mà chảy ra ngoài.
Tiền Mộc Mộc cầm lấy dây thừng ở sau lưng, bẻ tay Hứa Phương rồi trói lại, buộc lên một chiếc ghế dài siết chặt.
Một loạt thao tác lưu loát như nước chảy.
"Ngươi định làm gì?! Mau thả tỷ ta ra!" Hứa Liên tức giận, bước lên muốn tháo dây thừng.
Tiền Mộc Mộc vung roi, quật mạnh một đường!
Một vết thương rõ ràng hiện lên trên má Hứa Liên, cơn đau dần dần dâng lên, nàng ta kêu thảm thiết một tiếng, chân cũng lui về sau vài bước.
Mắt Tiền Mộc Mộc rũ xuống, roi trong tay lại vung lên linh hoạt.
"Đây là một lời cảnh cáo, nếu ngươi còn bước lên, sẽ không chỉ đơn giản là một roi này đâu."
Hứa Liên cắn môi dưới, mắt nhìn chằm chằm Tiền Mộc Mộc đang đứng trong viện, "Anh đến nhà ta phát điên, nếu gia gia nãi nãi biết được, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!"
Một chân dẫm lên bụng Hứa Phương, cánh tay Tiền Mộc Mộc chống cánh tay lên đầu gối đang giơ cao, nghe vậy cười một tiếng.
"Không tha cho ta?"
"Tỷ anh trói một thai phụ mang thai sáu tháng lại, vừa tát người vừa đánh người, nếu lão đầu lão thái thái thật sự biết chuyện này, ngươi cho rằng ai sẽ không tha cho ai?"
Đồng tử Hứa Liên hơi co lại, kinh ngạc đến mức không thể tin nổi.
Nàng ta nhìn Hứa Phương bị trói nằm ngang trên ghế dài, chứa đầy ngạc nhiên hỏi: "Tỷ, tỷ đã làm cái gì?"
Ánh mắt Hứa Phương né tránh, rõ ràng cũng có một tia sợ hãi và hổ thẹn đối với việc mình đã làm, nhưng trong lòng nàng ta không muốn dễ dàng thừa nhận, chỉ có thể cố gắng giữ thể diện, cằm bị trật nói chuyện cũng mơ mơ hồ hồ:
"Ta chẳng qua chỉ muốn lấy lại một chút lãi mà thôi, đây vốn dĩ là thứ mà nhà đại bá nương nợ chúng ta!"
"Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, tỷ cũng không nên..." Hứa Liên muốn nói lại thôi, hoàn toàn không biết phải biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào, theo nàng ta thấy, đại tỷ quả thật là làm sai.
Nhưng mà…
"Đại bá nương, đường tẩu hẳn là có chuyện gì chứ, nếu không thì bá nương cũng không thể đến đây nhanh như vậy, bá nương có thể tha cho chúng ta một con ngựa không? Tỷ ta cũng vì trong lòng có oán hận, mới làm ra chuyện như vậy."
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
Một nụ cười xấu xa nở ra nơi khóe miệng.
"Không có chuyện gì? Cái gì gọi là không có chuyện gì? Chuyện này nếu như đã bắt đầu, thì ai cũng đừng nghĩ có thể dễ dàng bỏ qua." Tiền Mộc Mộc cúi đầu túm lấy tóc Hứa Phương, cười tươi nói, "Ngươi nói đúng chứ."
Hứa Phương đau đớn dữ dội, muốn kêu lên nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ư ư ư, nước dãi chảy dọc theo khóe miệng, kéo thành sợi dài.
"Đây là làm gì thế này?"
Một tiếng hỏi, đột nhiên vang lên.
Tiền Mộc Mộc quay đầu nhìn.
Ở cửa viện, Hứa Văn Lợi bước vào, nhìn ba người trong sân, hắn ta sửng sốt.
Ánh mắt rơi vào người Tiền Mộc Mộc, mặt hắn ta cười đầy nếp nhăn, hoàn toàn nhìn như không thấy Hứa Phương trên ghế dài, cười híp mắt hỏi: "Đại tẩu, hôm nay sao đại tẩu lại rảnh rỗi đến nhà ta?"
"Cha! Cha về đúng lúc." Hứa Liên chạy đến bên Hứa Văn Lợi, "Đại tỷ chạy đến cuối thôn làm tổn thương đường tẩu, đại bá nương tìm đến cửa, cha mau giúp nói vài lời tốt, để đại bá nương tha cho đại tỷ đi!"
Chỉ qua vài lời nói, Hứa Văn Lợi đã đại khái đoán được đã xảy ra chuyện gì, mặt mày hắn ta lên lệ khí.
"Ngươi nha đầu c.h.ế.t tiệt này, sắp xuất giá rồi, sao vẫn không học được tính thành thật chứ?”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Tiền Mộc Mộc.
"Đại tẩu, chuyện này chắc chắn ta sẽ cho tẩu một lời giải thích, đại tẩu ngươi trở về chăm sóc Tiểu Hứa Lý thị trước đi, chuyện khác cứ giao cho ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đã tính toán gần xong, Hứa Văn Lợi cũng trở về, nếu tiếp tục ở lại chắc chắn sẽ gây ra không ít lời đồn đại.
Tiền Mộc Mộc nghĩ đến đây, thả tóc Hứa Phương ra, nhẹ liếc nhìn Hứa Văn Lợi và Hứa Liên một cái, quay người rời đi.
Đi qua cửa nhà cũ, cửa đột nhiên mở ra, Hứa lão thái thái thò đầu ra, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đi từ cách vách đến.
"Sao thế? Nhà lão nhị ai lại chọc giận con à?"
Giọng điệu hoàn toàn là quen quá hoá thường.
Tiền Mộc Mộc cũng không muốn giấu chuyện này, thuận miệng nói: "Mấy chuyện xảy ra trước đây, Hứa Phương đều đổ hết lên đầu con, nhân lúc con không ở nhà phát bệnh thần linh, chạy đến nhà con trói Nha Nhi trả thù, con là đến đây để tính sổ."
"Cái gì?!" Mắt Hứa lão thái thái đều trợn to, bà ấy muốn mở cửa ra, "Nha đầu kia muốn leo lên trời à! Ta đi xem Nha Nhi trước!"
"Người đi đi, con phải đến nhà Tam thúc bốc thang thuốc an thai." Tiền Mộc Mộc nói.
"Được!" Hứa lão thái thái đáp.
Chia làm hai ngã, Tiền Mộc Mộc đi về phía nhà Hứa Tú Dương.
Muốn đến nhà Hứa Tú Dương, không thể tránh khỏi phải đi qua viện nhà Hứa A Xuân, nàng cũng không muốn có bất kỳ dây dưa gì với nhà người này, nghĩ một lát, lực chọn đi đường vòng xa.
…
Nhìn Hứa Cúc Hoa, Tiền Mộc Mộc nhắm mắt một chốc, không hiểu sao cười lên.
Rốt cuộc là vận đen gì, nàng muốn tránh cũng không thể tránh được.
Nhìn thấy đối phương trợn trắng mắt, Hứa Cúc Hoa tức muốn c.h.ế.t nói: "Tiền Mộc Mộc, ngươi đánh mất hai cái răng của đệ đệ ta, ngươi có phải thật sự cho rằng rất dễ bị bắt nạt hay không?!"
Hôm nay mặt trời ấm áp, chiếu vào người khiến Tiền Mộc Mộc hơi uể oải, nàng lười biếng ngáp một cái.
"Đó là nó nợ ta, còn có cả lãi."
Nói xong, nàng giơ chân lên định đi.
Hứa Cúc Hoa nào có thể buông tha, nàng ta giơ tay đẩy vai Tiền Mộc Mộc một cái, khiêu khích rõ ràng: "Đánh người bồi thường cũng không có, ngươi đã muốn đi, ngươi có hơi không coi ta ra gì rồi đi!"
Tiền Mộc Mộc cong môi.
"Ngươi muốn thế nào?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đơn giản, mười lượng bạc và quỳ xuống xin lỗi." Hứa Cúc Hoa chống eo, tức giận hừ hừ nói.
Tiền Mộc Mộc cười khẽ một tiếng.
"Mơ tưởng hão huyền, tránh ra."
"Ngươi đừng hòng đi!" Hứa Cúc Hoa cầm loan đao ở bên hông ra, chỉ thẳng vào mặt Tiền Mộc Mộc, "Hôm nay ngươi không bồi thường gì cả mà muốn đi qua đây? Không có cửa! Ta nói cho ngươi biết, ép ta quá mức, thì sẽ đổ máu."
Loan đao được mài sắc phát ra ánh sáng lãnh lệ, lưỡi đao sắc bén, Tiền Mộc Mộc hơi cụp mi mắt, ánh mắt nhàn nhạt.
Nàng cười tươi rói.
"Được thôi, ta cho là được."
Nàng móc một túi tiền từ trong tay áo ra, đặt vào lòng bàn tay lắc lắc, chậm rãi cười nói: "Trong đây là mười lượng bạc, ngươi tự mình lại lấy."
Tiếng bạc va chạm trầm nặng, khiến cho Hứa Cúc Hoa động lòng, nàng ta bước lên duỗi tay định cầm lấy…
Tiền Mộc Mộc nhanh tay lẹ mắt, túm lấy cổ tay của Hứa Cúc Hoa kéo xuống, giơ đầu gối lên đập mạnh, lại đập cùi chỏ!
Đánh xong, nàng nhanh chóng đẩy ra phía sau.
Hứa Cúc Hoa đau đến nỗi mặt mũi méo mó, hoàn toàn không thể thẳng lưng lên được.
Xử lý xong chướng ngại vật, Tiền Mộc Mộc đùng đùng đi lướt qua bên người.
Linh Nhất đứng trên bờ ruộng nhìn thấy toàn bộ quá trình, bị thủ pháp nhanh gọn và tiêu sái kia của nàng làm cho hơi kinh ngạc.
"Nàng vẫn luôn như vậy sao?"
Không phải hắn chưa từng thấy cao thủ, hoặc là nhanh hơn thế này, khiến hắn kinh ngạc chính là, nàng thân là một nông phụ, lại có một mặt như vậy.
Nói thật, hắn rất vui mừng.
"Ngươi nói chất nhi tức này sao?" Hứa Tú Dương vuốt râu, "Trước đây nàng đánh người cũng rất nhanh gọn, trong thôn đều biết."