Thấy giọt nước mắt của cậu bé, cả trái tim của Tiền Mộc Mộc đều mềm đi, nàng ngồi xổm xuống dịu giọng dỗ dành: "Được rồi được rồi, chúng ta đừng khóc."
"Mơ đều là ngược lại, nương vẫn còn yên lành đứng đây mà, hôm nay ta không lên núi nữa, ở nhà cùng con được không?"
Hứa Gia Tề mím môi nhỏ, "Tiểu Tề không muốn, nương lên núi tìm thảo dược, là để chữa bệnh cho người khác, nếu vì Tiểu Tề làm ầm ĩ mà làm trễ nải việc chữa bệnh, Tiểu Tề sẽ rất buồn."
Tiền Mộc Mộc sắp bị cậu bé này đánh bại.
Nàng bất đắc dĩ cười.
"Vậy con muốn nương làm làm thế?"
Hứa Gia Tề lắc lắc đầu.
"Con cũng không biết, con chỉ không muốn nương lên núi một mình."
Không muốn nương lên núi một mình... Tiền Mộc Mộc đảo mắt nhìn quanh viện một vòng.
Khoảnh khắc ánh mắt dừng lại trên người Linh Nhất kia, cả trái tim hắn đều bắt đầu sôi sục, kích động đến mức suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
"Tiểu Lăng, con lên núi cùng ta một chuyến đi." Tiền Mộc Mộc nói.
Lời vừa thốt ra, Linh Nhất sửng sốt.
Hứa Gia Lăng cũng sửng sốt.
Hứa Gia Tề chớp chớp mắt, có chút chưa kịp phản ứng.
Cậu bé nuốt một ngụm nước bọt.
"Nương, Linh Nhất thúc thúc to thế kia, người không nhìn thấy sao? Nếu người thật sự gặp chuyện gì ở trên núi, thân hình của kia tam ca... Có thể bảo vệ người?"
Hứa Gia Lăng lạnh lùng nhìn Hứa Gia Tề một cái, cúi đầu nhìn cơ thể gầy gò của mình…
Đột nhiên hận tại sao bình thường chính mình không ăn nhiều hơn một chút, nuôi chính mình béo lên thì có chuyện gì?
Ho khan một tiếng, thằng bé thỏa hiệp nói: "Ngũ đệ nói đúng, nương, trước mắt người quả thật không nên một mình đi lên núi, vẫn là mang theo Linh Nhất thúc thúc thì an toàn hơn."
Tiền Mộc Mộc cong môi, mỉm cười vẫy vẫy tay.
"Luôn làm phiền Linh Nhất, như vậy ngại ngùng quá, ta nghĩ ta vẫn là—"
Còn chưa nói xong, Linh Nhất lập tức nói: "Ta không ngại phiền, ta cũng đã nói, ta muốn giúp ngươi nhiều nhất có thể, để trả lại ân tình ý tốt đã thiếu trước đây, cho nên nếu ngươi không để ý, có thể mang ta theo, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn."
Lời này nói hơi sến sẩm rồi... Trong lòng Tiền Mộc Mộc run lên, kéo khóe miệng nói: "Vậy thì phiền ngươi."
Linh Nhất nhặt con d.a.o chặt củi trên đất lên, "Chúng ta đi thôi."
Tiền Mộc Mộc gật đầu, dẫn đầu đi ra ngoài.
Linh Nhất chạy nhanh vài bước, sóng vai với nàng đi ra ngoài.
Nhìn hai người rời đi, Hứa Gia Lăng nhìn về phía Hứa Gia Tề, lạnh lùng nói: "Ngũ đệ, đệ có ý gì vậy?"
Hứa Gia Tề run lên một cái.
"Đệ chỉ lo lắng cho nương thân thôi, lo cho sự an toàn của nương."
"Đệ phải nói thật." Hứa Gia Lăng nói.
Hứa Gia Tề mắt đảo liên tục, cầm rổ thêu định chạy trốn.
Hứa Gia Lăng sải bước qua, chặn đường.
"Nói rõ ràng đi, rốt cuộc đệ muốn làm gì?"
Hứa Gia Tề căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt của Tam ca, cậu bé cụp mi mắt, mím môi có hơi chột dạ nói: "Nghĩa phụ là người rất tốt, đệ chỉ nghĩ rằng..."
Hứa Gia Lăng cau mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đừng làm loại chuyện như vậy nữa, một tiểu thí hài như đệ, nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Trong đầu đệ rốt cuộc chứa thứ gì?"
Bị nói như vậy, Hứa Gia Tề không vui.
"Gì chứ?! Đệ sắp bảy tuổi rồi! Đệ đã không còn là tiểu hài tử ba tuổi nữa!"
Hứa Gia Lăng cười khẩy một tiếng.
"Đừng làm loạn, nương chỉ thuộc về một mình cha, ta cũng chỉ có một người cha là cha, ta không thể nhận nam nhân khác làm cha nữa, nếu đệ tiếp tục làm như vậy, đừng trách ta lật mặt với đệ."
Hứa Gia Tề cắn cánh môi dưới.
"Chẳng lẽ huynh muốn thấy một mình nương cô độc cả đời sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Lông mày nhỏ của Hứa Gia Lăng nhíu chặt lại.
"Ai nói với đệ những lời này?"
"Sư phó của đệ, nàng ấy nói một nữ nhân gánh vác một gia đình rất vất vả, đến sau này chúng ta đều lập gia đình, có gia đình nhỏ của riêng mình, nương sẽ trở thành một người cô độc lẻ loi, cô đơn một mình." Hứa Gia Tề nghiêng đầu, mặt đầy thành thật.
"Sư phó đệ còn nói, nghĩa phụ đệ là người rất tốt, mặc dù nhìn mặt lạnh nhưng lòng nóng, trong mắt cũng có việc làm, tay chân nhanh nhẹn, sức lực mạnh mẽ, sẽ giúp nương chia sẻ công việc, đợi sau này nương già rồi, nghĩa phụ cũng có thể chăm sóc nương."
Trong lòng Hứa Gia Lăng bỗng cảm thấy ngũ vị tạp trần.
"Nếu để nương biết, đệ ghép nương và Linh Nhất thúc thúc lại với nhau, nói không chừng nương sẽ ghét đệ."
"Hả?" Hứa Gia Tề bắt đầu lo lắng, "Chẳng lẽ nương không thích nghĩa phụ sao?"
Hứa Gia Lăng mím môi, trong lòng nương rốt cuộc nghĩ thế nào, thật ra thằng bé cũng không rõ, nhưng thằng bé rất rõ một điều, đó là nương không thích bị quản thúc.
Đối mặt với câu hỏi của Hứa Gia Tề, Hứa Gia Lăng không trả lời, quay đầu cầm con d.a.o chặt củi, chặt cây khô.
Hứa Gia Tề đứng ở đó, bỗng cảm thấy hoang mang lo sợ, cậu bé lo lắng không thôi chạy đến bên cạnh Hứa Gia Lăng, hỏi: "Tam ca, nếu nương biết đệ nói dối lừa người, còn ghép nghĩa phụ với người, từ nay về sau liệu nương không thèm để ý đến đệ nữa không?"
Hứa Gia Lăng bảo trì im lặng.
Không thốt ra nửa tiếng nào.
Cũng không biết là không thể đưa ra câu trả lời, hay chỉ đơn giản là không muốn để ý đến Hứa Gia Tề.
Lý Nha Nhi đứng bên cửa nghe hết lời nói trong viện, bưng mâm lại đi về phía bên giường, đột nhiên nàng ấy cảm thấy hơi lo lắng.
Tự hỏi lòng mình, mẹ chồng đối xử với nàng ấy rất tốt, nàng ấy cũng hy vọng sau này, khi thân thể mẹ chồng không thể cử động được nữa, nàng ấy có thể ở bên cạnh hầu hạ, chăm sóc đến khi hai tay buông xuôi.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, bây giờ mẹ chồng cũng mới chỉ bốn mươi tuổi, thời gian sau còn rất dài, liệu mẹ chồng cũng muốn tìm một người tri kỷ bồi bạn đến già hay không?
…
Trong rừng phía đông.
Tối qua tuyết rơi, trong núi cũng phủ một tầng tuyết mỏng, nhiệt độ trong không khí cũng theo trận tuyết này, giảm đi tận mấy độ.
Ở trong núi leo được một quãng đường, ra một thân mồ hôi, lại đứng ở nơi cao bị gió lạnh thổi một cái, cả người lập tức lạnh đi, Tiền Mộc Mộc xoa tay vào cánh tay, lạnh đến run rẩy.
Linh Nhất thấy vậy, lập tức cởi ngoại sam của mình ra, muốn khoác lên vai nàng…
Tiền Mộc Mộc giật mình, tránh sang một bên.
Tay cầm ngoại sam cứng đờ, Linh Nhất bỗng không biết nên làm thế nào.
Tiền Mộc Mộc đột nhiên cảm thấy phản ứng của mình quá kích động, nàng dùng ngón tay trỏ gãi trán, cười ha hả để làm dịu bầu không khí nói: "Xin lỗi xin lỗi, ta bình thường quen sống một mình rồi, đột nhiên có người đối xử tốt với mình, ta còn thật sự chưa quen được, cảm ơn ý tốt của ngươi, chẳng qua ta không lạnh lắm, ngươi mau mặc vào đi."
Biết đối phương đang cho mình một bậc thang xuống, Linh Nhất cũng không kiên trì, mặc ngoại sam vào, cúi đầu nói: "Phải là ta nói xin lỗi mới đúng, Tiểu Tề bảo ta bảo vệ tốt cho ngươi, ta nhất thời nóng đầu làm ra hành động mạo phạm ngươi, xin lỗi."
Lời này nói... Tiền Mộc Mộc có hơi áy náy.
"Đừng nói vậy, ý tốt của ngươi ta có thể cảm nhận được, là vấn đề của ta."
Linh Nhất lắc đầu, "Là ta, là ta không suy nghĩ chu đáo."
Cứ đổ qua đổ lại thế này, đến bao giờ mới xong? Trong lòng Tiền Mộc Mộc nghĩ vậy, miệng nói dứt khoát: "Được, vậy chính là ngươi không suy nghĩ chu đáo. Chúng ta cũng đừng băn khoăn vấn đề này nữa, hôm nay ta lên núi chủ yếu là muốn tìm vài vị thảo dược."