Tiền Mộc Mộc thở dài một hơi.
"Trận mưa đá này, xem như đập tan tất cả tâm huyết của chúng ta."
Không nhịn được lại thở dài một hơi, nàng nói, "Ta đi nấu cơm, con cũng đừng quét nữa, mau về phòng đi."
Biểu cảm của Lý Nha Nhi sửng sốt một chút.
Lặng lẽ gật đầu.
"Vậy nhi tức về phòng."
Mẹ chồng đã đủ phiền rồi, nếu nàng ấy lại vì quét sân mà xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy chẳng phải lại gây thêm rắc rối sao, nàng ấy vẫn nên thành thật thôi.
Nhìn Lý Nha Nhi có hơi thất hồn lạc phách một cái, Tiền Mộc Mộc thu lại biểu cảm, nhưng cũng không nói gì, quay người bước vào phòng bếp.
Mặc dù mất chút thời gian ở ruộng, nhưng bây giờ vẫn còn sớm, nàng đun nước nấu một nồi mì, ăn cùng trứng chiên và dưa muối xào.
Nấu xong hết, đặt lên bàn.
Tiền Mộc Mộc đứng trước cửa nhà, hắng giọng hét lớn: "Tiểu Thạch Đầu, về ăn cơm!"
Tiếng hét vang như sấm, ở giữa cánh đồng yên tĩnh dị thường rõ ràng.
Hứa Gia Thạch nghe thấy tiếng gọi của nương thân nhà mình, ngẩng đầu lên đi đến bờ ruộng, duỗi chân chạy về.
Trên bàn ăn, mọi người đều ăn rất im lặng.
Tiền Mộc Mộc cũng không có tâm trạng nói chuyện gì, trong lòng chỉ nghĩ một lòng suy nghĩ, nên sắp xếp lương thực của mấy miệng ăn người trong nhà sau này như thế nào.
Thuế tính theo mẫu ruộng, không liên quan đến thu hoạch được lương thực, lúa trong ruộng nàng vốn định dùng để nộp thuế, nhưng bây giờ xem ra e là không thể trông mong được nữa.
Như vậy xem ra, phải chuyển bị lương bị để sau này nộp thuế.
Ăn rồi lại ăn, đột nhiên phát hiện tinh thần của mấy hài tử đều rất sa sút, Hứa Gia Lăng trực tiếp còn dừng lại đặt đũa xuống.
Tiền Mộc Mộc nhướn mày.
"Này này này, đều làm gì thế?"
Mấy hài tử đồng loạt ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên hoang mang.
"Chẳng qua chỉ là một trận mưa đá mà thôi, sao lại giống như g.i.ế.c các con vậy, ăn cơm nhanh lên, ăn xong đứa nên học thêu thì học thêu, đứa đến nhà Tam thúc thì đến nhà Tam thúc, đứa làm việc thì làm việc, đừng ngây ra nữa." Tiền Mộc Mộc nói xong, tự mình ăn hết mì trong bát.
Mấy hài tử liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng vội vàng ăn mì.
Tiền Mộc Mộc đặt bát xuống, nghiêng đầu nhìn Hứa Gia Thạch.
"Tiểu Thạch Đầu, nương dự định cho con ra ngoài rèn luyện một chút, con thấy thế nào?"
Tay đang bưng bát ăn mì của Hứa Gia Thạch dừng lại, vội vàng lắc đầu: "Con mới không đi!"
Tiền Mộc Mộc cau mày.
"Tại sao?"
"Dù sao chính là không đi!" Hứa Gia Thạch nói xong, bưng bát chạy ra ngoài.
"Ai! Tại sao không đi con phải nói rõ chứ, chạy đi đâu?!" Tiền Mộc Mộc hắng cổ gọi.
Lời vừa thốt ra, bóng người kia đã chạy mất dạng.
"Tiểu tử này, đúng thật là..."
"Vào thời điểm quan trọng này, nhị ca có lẽ là không muốn gây thêm gánh nặng cho gia đình, dù sao đi ra ngoài làm học đồ, trước tiên là không có tiền công, nói không chừng còn phải đưa tiền, tửu lầu mới nhận. "Hứa Gia Lăng nói rõ ràng đâu ra đấy.
Tiền Mộc Mộc mím môi.
"Việc nào ra việc đó, nương hy vọng các con đừng vì một chút chuyện trong nhà, mà thay đổi mục tiêu đã định sẵn."
Hứa Gia Lăng cụp mắt xuống, nói: "Nhưng chúng con đều là một thành viên của gia đình, chính vì vậy, mới không thể đứng ngoài, hơn nữa tình hình trong ruộng cũng không phải chuyện nhỏ, cho nên con có thể hiểu suy nghĩ của nhị ca."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiền Mộc Mộc nghĩ một chút.
Nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu Hứa Gia Lăng.
"Tình hình trong nhà ta rõ hơn bất cứ ai hết, trước khi ta còn chưa kêu khổ, các con nên làm cái gì cứ làm cái đó, đừng bận tâm quá nhiều."
Hứa Gia Lăng mím môi.
"Nương, sau này con sẽ kiếm được rất nhiều tiền."
Khi con lớn lên, người sẽ không cần vất vả như vậy nữa.
"Ừm, ta tin tưởng Tiểu Lăng nhà ta, sau này nương dựa con dưỡng lão." Mi mắt Tiền Mộc Mộc cong cong, mỉm cười đồng ý.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của thân nương nhà mình, dáng vẻ cũng không coi là thật, trong lòng Hứa Gia Lăng càng trở nên nghiêm túc, thằng bé nhất định phải kiếm thật nhiều tiền để nương thân biết rằng, thằng bé là người đáng tin cậy nhất trong tất cả đám hài tử!
Quyết định chủ ý đưa Hứa Gia Thạch đi tửu lầu luyện tập tay nghề, Tiền Mộc Mộc ngay lập tức đến nhà Tam thúc, muốn hỏi Linh Nhất và Lệ Lâm Thanh một chút.
Dù sao hai người này là ba người duy nhất trong thôn tiếp xúc với thế giới bên ngoài, còn đến từ Kinh Thành, có tài nguyên có thể sử dụng, tại sao không dùng?
Về phần Phạm Ngọc An, người ta rõ ràng không muốn nhắc đến chuyện bên ngoài, nàng cũng không muốn đi tìm chuyện không hay.
Bước vào sân nhà Hứa Tú Dương, nhìn thấy Linh Nhất đang quét băng đá trong sân, nàng mỉm cười chào hỏi.
"Chào buổi sáng."
Linh Nhất hơi gật đầu: "Chào buổi sáng."
Tiền Mộc Mộc cau mày, cũng tìm một cái chổi, cùng quét băng đá trong viện, vừa hỏi: "Linh Nhất, thăm hỏi ngươi một chuyện."
"Ngươi nói, chỉ cần ta có thể giúp được, ta nhất định không từ chối." Linh Nhất đồng ý rất dứt khoát.
Tiền Mộc Mộc sờ sờ mũi.
"Là như thế này, mấy ngày này lão nhị nhà ta đang học nghề nấu ăn với ta ở nhà, cũng coi như học ra chút thành tựu, chỉ là dù sao ở nhà vẫn không thể lên được sân khấu lớn, ta muốn để tiểu tử đó ra ngoài rèn luyện một chút, tăng thêm kiến thức."
Linh Nhất hơi mím môi, trong mắt thoáng hiện một mạt ý cười.
"Ngươi làm nương thân, đúng thật là nơi nơi nghĩ cho mấy hài tử. Nếu như chỉ là ra ngoài rèn luyện, ta cũng có một nơi rất tốt, là tửu lầu của một vị bằng hữu cũ của ta mở, ta có thể nhờ hắn."
Tiền Mộc Mộc nhếch mày, cảm thấy hứng thú.
"Thật sao! Ở chỗ nào vậy?"
"Kinh Thành." Linh Nhất nói.
Mi mày Tiền Mộc Mộc rũ xuống, ánh sáng trong mắt cũng theo đó mà tối đi, "Kinh Thành... này có hơi xa."
Linh Nhất gật gật đầu.
"Khoảng cách từ chỗ này vẫn còn rất xa, di chuyển một chuyến phải mất nửa tháng xe ngựa, lại qua non nửa tháng nữa vết thương của Lệ Lâm Thanh hẳn là sẽ khỏi một nửa, đến lúc đó chúng ta sẽ đến Kinh Thành, ngươi có thể nhân khoảng thời gian này suy nghĩ cho kỹ, nếu như ngươi yên tâm, có thể giao Tiểu Thạch Đầu cho ta, ta nhất định sẽ phụ trách an toàn cho nó."
Tiền Mộc Mộc thở dài một hơi.
Mím môi cười nói: "Ta vẫn rất tin tưởng ngươi, chỉ là thằng bé mới mười hai tuổi, đột nhiên rời nhà đi nơi xa như vậy, ta có hơi... trong lòng ngũ vị tạp trần."
Linh Nhất mím môi, nói: "Mười hai tuổi rời nhà, quả thật hơi sớm.
Nhưng lão nhị nhà ngươi nhìn thì ngây ngô ngốc nghếch, lại có thể nhìn ra nó là người có tính cách kiên cường, chắc chắn khi đi sẽ nghiêm túc chăm chỉ học."
Trên bậc thềm, đột nhiên vang lên một tiếng lạnh lùng.
"Nếu Hứa Gia Thạch đến Kinh Thành, ta cũng sẽ chiếu cố nhiều hơn."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Mộc Mộc quay đầu lại, nhìn qua.
Lệ Lâm Thanh vịn vào khung cửa, vai khoác một bộ y phục, tiếp lời chủ đề vừa rồi: "Chim non chỉ sau khi rời tổ, mới có thể thực sự trưởng thành, lão nhị nhà ngươi ở bên người ngươi, được ngươi nuôi quá tốt, ra ngoài rèn luyện, không chỉ tăng kiến thức mà còn rèn luyện tâm trí."
Tiền Mộc Mộc vẫn còn hơi do dự.
Ý định ban đầu của nàng là muốn đưa Tiểu Thạch đến huyện thành gần đây, hoặc trực tiếp đến huyện Phúc An nơi Đại Liên đang ở, hai huynh đệ có thể giúp đỡ lẫn nhau cũng được, nếu nàng nhớ hai hài tử, còn có thể đến thăm.
Nếu đưa đến Kinh Thành, chỉ riêng thời gian đi thăm một lần đã mất nửa tháng, trên đường còn chưa biết gặp phải nguy hiểm gì, người chịu dày vò đến mất nửa cái mạng…