Linh Nhất cười nhạt một tiếng.
"Không sao, vừa rồi ta hơi quá kích, ngươi đừng để trong lòng."
Nhìn thấy Linh Nhất lộ ra biểu cảm thê lương, Tiền Mộc Mộc bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, nàng thu lại bạc, vỗ vỗ bả vai hắn, vui vẻ nói:
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chúng ta là ai với ai chứ, đã quen biết nhau lâu như vậy cũng coi ngươi như là người nhà. Vừa rồi là ta nói sai, tối nay ta nấu thêm hai món, ngươi đến nhà ta ăn một chút, cũng coi như là người làm bằng hữu như ta bồi tội, được không?"
Trong lòng Linh Nhất rung động.
"Được."
"Một lát nữa ta lên núi, chặt hai bó củi xuống nhóm lửa giúp ngươi."
Tiền Mộc Mộc nghe thấy lời này, vừa định nói không cần làm việc, nhưng lại nghĩ đến lời vừa Linh Nhất nói, lời đến bên miệng xoay một vòng rồi nuốt lại.
"Được! Vậy ta không khách sáo với ngươi nữa."
Hứa Gia Lăng thu dọn xong đồ đạc, xách hành lý đi ra ngoài.
Tiền Mộc Mộc dư quang khoá mắt nhìn thấ, vội vàng bước lại gần, "Tiểu Lăng, thứ cần mang hẳn là là đều không thiếu gì chứ?"
Hứa Gia Lăng ngoan ngoãn gật đầu.
"Đã mang đủ rồi, con đã kiểm tra hai lần."
Tiền Mộc Mộc có hơi lo lắng, vuốt ve đầu Hứa Gia Lăng, không nhịn được mà ôm người vào lòng, "Không nỡ."
Hứa Gia Lăng chôn đầu vào lòng nương thân nhà mình, cọ cọ thật mạnh, "Nương, người chờ con, đợi con lớn lên con nhất định sẽ bảo vệ người."
Tiền Mộc Mộc bật cười một chỗ.
"Được, ta chờ."
Nàng buông lỏng cái ôm này, vỗ vỗ đầu thằng bé, cầm lấy tay nải nhỏ của thằng bé, dịu dàng nói: "Chuyến này vừa đi chính là ba năm, trước khi đi đến nói với gia gia nãi nãi con, cùng với thôn trưởng Lý Chính một tiếng, dập đầu với bọn họ một cái, cũng đừng quên Tam thúc."
Vừa nói, nàng vừa nhìn về phía Mạnh Quân hỏi ý kiến.
Mạnh Quân gật đầu nói: "Hiếu thuận là chuyện nên làm, đi đi, ta đợi là được."
Hứa Gia Lăng gật gật đầu, sải bước chạy ra ngoài.
Tiền Mộc Mộc bước vào phòng của Lý Nha Nhi, Nha Nhi sắp lâm bồn, cơ thể vừa rất vụng về lại rất dễ mệt mỏi, giờ khắc này đang ngủ, nàng nhẹ nhàng đánh thức người, nói cho Nha Nhi biết chuyện Hứa Gia Lăng sắp đi.
Lý Nha Nhi nghe xong tức khắc tỉnh ngủ, mắt tràn đầy ngạc nhiên chống người ngồi dậy, "Ba năm sao, con phải tiễn Tiểu Lăng."
Một lần chia tay là ba năm, Tiền Mộc Mộc không muốn Nha Nhi ngay cả lúc chia tay cuối cùng này cũng không gặp được Tiểu Lăng, nghe Nha Nhi nói muốn tiễn Hứa Gia Lăng, nàng vội vàng cúi người giúp Nha Nhi mang giày.
Dìu Lý Nha Nhi ngồi xuống trong viện, Tiền Mộc Mộc lại quay đầu gọi Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Tề về.
Chỉ trong một lát, Hứa Gia Lăng dắt tiểu muội nhà mình trở về.
Sau người còn đi theo mấy vị người lớn.
Nhị lão Hứa gia, Hứa Tú Dương, thôn trưởng, Lý Chính, Toàn Bách Xuyên, Lệ Lâm Thanh.
Tất cả đều đứng trong viện.
Trong mắt Hứa lão thái thái chứa đầy nước mắt, cực kỳ không nỡ mà ôm lấy Hứa Gia Lăng, khổ sở nói: "Tôn nhi của ta, đi một lần là ba năm, nãi nãi cháu ba năm không được gặp tôn nhi cháu..."
Sau khi quyết định đưa Hứa Gia Lăng đi học võ, Tiền Mộc Mộc đã thông báo với lão phu thê, khi chính thức biết tin Hứa Gia Lăng sắp đi, mặc dù trong lòng rất không nỡ, nhưng cũng biết đây là vì tốt cho Tiểu Lăng.
Hứa lão đầu kéo tay áo bạn già nhà mình.
"Được rồi được rồi, bà khóc như vậy Tiểu Lăng sao còn nỡ đi nữa? Đã một đống tuổi rồi, đừng làm tiểu bối lo lắng."
Hứa lão thái thái buông Hứa Gia Lăng ra, chạy đến trước mặt Tiền Mộc Mộc, nắm lấy tay áo nàng, khóc lóc kể lể: "Đại nhi tức, lòng ta thật sự rất buồn..."
Tiền Mộc Mộc lấy khăn tay ra, lau nước mắt cho tiểu lão thái thái, trong lòng ngũ vị tạp trần, cũng không biết nói gì để an ủi.
Mấy vị trưởng bối lần lượt lấy ra phong bao đỏ từ tay áo ra, nhiều ít khác nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa lão đầu nói: "Hài tử, đây là tiền đi đường, cầm lấy cẩn thận, đến bên ngoài phải chăm sóc tốt cho chính mình, đừng làm trưởng bối trong nhà lo lắng."
Hứa Tú Dương nói: "Đã biết cháu sẽ đi từ rất sớm, nhưng đến lúc thật sự phải đi rồi còn rất không nỡ, cháu đi rồi học cho tốt, vì nương con mà cố gắng."
Trưởng thôn nói: "Tiền này con cầm lấy, bên ngoài có nhiều chỗ cần dùng, trưởng bối cho tiền đi đường, ra ngoài mọi chuyện đều thuận lợi, vạn sự đại cát."
Lý Chính nói: "Ra ngoài, phải cẩn thận một chút."
Toàn Bách Xuyên nói: "Sư phụ ta lợi hại như thế, ngươi là nhi tử của người, tương lai chắc chắn cũng rất lợi hại, ta không có bao nhiêu tiền, đây xem như là chút tấm lòng."
Lệ Lâm Thanh nói: "Tiểu tử, nghĩ nhiều cho nương ngươi một chút."
Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều phong bao đỏ như vậy, Hứa Gia Lăng có hơi chân tay lúng túng, quay đầu nhìn về phía nương thân nhà mình.
Tiền Mộc Mộc gật đầu nói: "Đây đều là chúc của trưởng bối, mau nhận lấy."
Hứa Gia Lăng nghe lời, lần lượt nhận lấy.
Mỗi một lần nhận, đều không quên dập đầu một cái.
Đến chỗ Toàn Bách Xuyên và Lệ Lâm Thanh, thằng bé dùng động tác cúi gập người để tỏ ý biết ơn. Hai người tuổi không lớn, dập đầu cũng không thích hợp.
Từ biệt xong, Mạnh Quân đúng lúc đứng dậy.
"Nên đi rồi."
Tiền Mộc Mộc vội nói: "Trời còn sớm, nếu không ăn xong bữa cơm rồi hãy đi?"
"Ta còn có việc phải làm, không thể ở đây chậm trễ quá lâu, phải đi rồi." Mạnh Quân nói.
"Được rồi." Ánh sáng trong mắt Tiền Mộc Mộc tắt đi trong chốc lát, đưa tay nải nhỏ trên tay cho Hứa Gia Lăng, lại lần nữa vuốt ve đầu thằng bé, "Học thành tài là chuyện thứ yếu, nương chỉ hy vọng con có thể bình an trở về."
Hứa Gia Lăng nghiêm túc gật đầu.
"Nương người yên tâm đi, nhi tử sẽ làm được."
Mạnh Quân dẫn đầu đi ra khỏi cửa, Hứa Gia Lăng theo ngay phía sau.
Khi đến chỗ ưuar viện thì dừng chân lại, thằng bé quay đầu nhìn quanh căn nhà mà mình sống từ nhỏ đến lớn, gập người thật sâu với mọi người, sau đó liền quay đầu bước ra ngoài.
Toàn bộ quá trình không dám nhìn Tiền Mộc Mộc một cái.
Mạnh Quân kéo Hứa Gia Lăng lên ngựa, vung roi lên thúc ngựa rời đi.
Đón gió, mắt Hứa Gia Lăng dần dần ướt át, thằng bé nhấc tay áo lau đi.
Nương, đợi con trở về.
Nhi tử nhất định tranh được cuộc sống ăn ngon mặc đẹp cho người!
Nhìn bóng người cưỡi ngựa rời đi càng lúc càng xa kia, rẽ qua khúc cua thì biến mất không thấy bóng dáng, Tiền Mộc Mộc cũng không muốn thu hồi ánh mắt.
"Đại nhi tức, về nhà đi." Hứa lão thái thái khuyên, "Hài tử Tiểu Lăng kia chắc chắn sẽ tự chăm sóc tốt cho mình, chúng ta sống tốt cuộc sống của mình, đợi ba năm sau đón nó về."
Tiền Mộc Mộc quay đầu, chôn đầu vào lòng Hứa lão thái thái.
Hứa lão thái thái như đang dỗ một tiểu hài tử, vỗ vỗ bả vai nàng, nhưng miệng lại nói chê: "Con cũng thật là, lúc nãy khi Tiểu Lăng còn ở đây, khuôn mặt kia của con bình tĩnh không giống như nương nó, bây giờ lại khóc, thật là mất mặt."
Tiền Mộc Mộc giơ tay lên, véo vào thịt mềm bên hông Hứa lão thái thái một cái.
Hứa lão thái thái giật mình, kêu lên một tiếng.
Bà ấy mắng: "Con này không có lương tâm, ta an ủi con, con lại còn véo ta!"
Nói xong, bà ấy lại định đánh Tiền Mộc Mộc.
Tiền Mộc Mộc buông tay ra, chạy sang một bên.
Nàng cười nói: "Ai bảo người nói con mất mặt, đây là trừng phạt."
"Con hay lắm, người làm nhi tức như con hôm nay muốn tạo phản có đúng không, dám trừng phạt người làm mẹ chồng như ta rồi!" Hứa lão thái thái xắn tay áo lên, hung dữ cười mắng, "Con đứng yên đó cho ta, xem ta sẽ trừng phạt con thế nào."
"Con mới không đứng yên, con đâu có ngốc." Trên mặt Tiền Mộc Mộc tươi cười, chạy vào trong viện.