Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 340



"Còn không phải sao! Để ta nói thì nên đến từ sớm, mấy ngày trước chúng ta ăn đều là cái thứ gì chứ, thứ kia lợn cũng không muốn ăn."

Hai người mỗi người một miệng mà lẩm bẩm, hoàn toàn không thúc ý được phía sau người, một bóng đen đang dần dần lại gần.

"Được rồi được rồi chỉ đựng chừng này thôi, chúng ta đi!"

Một người trong đó kéo cái bao tải vào giữa, phí sức nhấc lên vai, ngẩng đầu định đi, trước mắt đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt phóng to!

Đối diện với đôi mắt phát ra ánh sáng kia, người kia sợ hãi lùi về sau, gót chân vấp phải đồng bọn còn lại.

Hai người đồng loạt ngã xuống đất, cực kỳ nhếch nhác.

"Ngươi làm cái gì vậy?! Sao lại vấp vào ta?" Đồng bọn không biết chân tướng, vẻ mặt đau đớn xoa xoa mông, miệng phàn nàn rồi đứng dậy.

Bất thình lình nhìn thấy một bóng đen đứng trước mặt, hắn ta sợ đến mức lại ngồi phịch xuống đất, run rẩy lùi về sau tận mấy bước.

"Ngươi ngươi ngươi!"

Một đôi mắt lạnh lùng quét qua hai người, Tiền Mộc Mộc cong cánh môi, ước lượng cây gậy trên tay, cười đầy ác ý.

"Vương Cẩu Đản, Hứa Ngật Đáp, hai cái răng của các ngươi mọc lên rồi sao? Lá gan không nhỏ, đến khiêu khích hết lần này đến lần khác."

Trong đêm tối, tất cả mọi thứ xung quanh đều mờ mịt.

Nhưng đôi mắt như ma quỷ kia của Tiền Mộc Mộc, lại lóe sáng sắc bén trong màn đêm đen như mực, cả người Hứa Ngật Đáp run rẩy, trong lòng sợ muốn chết, vẫn không thể nhịn được mà cứng miệng:

"Ngươi ngươi ngươi! Ta chỉ là trộm mấy cái rau nhà ngươi, cũng không phải phá hỏng vườn rau của ngươi, cùng lắm thì ngày mai ngươi lại trồng là được, nương ta cũng nói rồi, làm người không được bủn xỉn!"

Tiền Mộc Mộc cong miệng cười.

"Thế nương người có nói, kẻ trộm vào nhà người khác trộm đồ, sẽ bị đánh c.h.ế.t hay không?"

Nhìn khuôn mặt không tia đùa giỡn nào kia, nỗi sợ trong lòng Vương Cẩu Đản tăng lên gấp bội, da miệng hắn ta căng đến nỗi nói không lưu loát.

"Ta ta ta chính là, ta chỉ trộm một chút rau, ta trả lại cho ngươi, được không... Ta cũng chỉ là trong nhà thật sự không có gì ăn nữa, mới bất đắc dĩ đến nhà ngươi hái một chút. Hứa thẩm tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi."

"Được rồi, ta cũng lười nói chuyện vớ vẩn với các ngươi." Tiền Mộc Mộc mím môi, tay giơ lên một chút, "Đứng dậy, đi theo ta."

"Ai! Được được được, ta đứng dậy ngay đây." Vương Cẩu Đản tay chân câu thúc mà đứng dậy, người hèn nhát nhận cực nhanh, hắn ta mày cười nịnh nọt cười đầy vẻ lấy lòng.

Hứa Ngật Đáp chống hai tay xuống đất đứng dậy, vẻ mặt không thèm quan tâm, cả người toát ra vài phần ngông cuồng của thiếu niên.

"Đi đâu?"

Tiền Mộc Mộc không trả lời, trực tiếp đi đến tiền viện, đến phòng bếp lấy hai sợi dây thừng, ném trước mặt Hứa Ngật Đáp và Vương Cẩu Đản.

"Tự giác một chút, tự trói mình lại."

Vương Cẩu Đản lập tức nhặt sợi dây trên đất lên, cột vào tay mình, bộ dạng nịnh bợ kia khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Hứa Ngật Đáp khinh bỉ nói: "Vương Cẩu Đản ngươi có cần mặt mũi hay không? Trước khi đến trộm ngươi nói với ta như thế nào? Khuôn mặt điên cuồng ngang ngược cỡ nào, bây giờ lại nịnh thành dáng vẻ này, khí phách nam tử của ngươi vứt đến chỗ nào rồi?"

Trong miệng Vương Cẩu Đản xì một tiếng, khẽ lẩm bẩm: "Ngươi hiểu cái gì, đây gọi là người thức thời mới là trang tuấn kiệt, nghĩ rằng ai cũng như ngươi, phải chịu thiệt vô ích, không có đầu óc..."

Miệng vừa lẩm bẩm, động tác trên tay Vương Cẩu Đản lại không chậm, rất nhanh đã trói xong chính mình, còn không quên giơ đôi tay bị trói lên cho Tiền Mộc Mộc xem.

"Hứa thẩm tử, thẩm xem ta trói xong rồi."

Tiền Mộc Mộc kéo lấy một đầu sợi dây, nắm chặt trong tay.

"Hứa Ngật Đáp, nhanh lên."

Khinh bỉ nhìn Vương Cẩu Đản một cái, Hứa Ngật Đáp hai tay khoanh trước n.g.ự.c không chịu phục tùng nói:

"Ta mới không trói, ngươi muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c thì tùy, chuyện mất mặt như này ta mới không làm, tự trói chính mình nói ra cũng sợ người khác cười rụng mất răng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời vừa dứt, Tiền Mộc Mộc đá một cái qua!

"Nhanh lên, đừng đợi ta đánh ngươi một trận."

Nói xong, nàng còn thuận tiện giơ giơ cây gậy trong tay.

Hứa Ngật Đáp bị đá cho lảo đảo một cái, vẫn còn già mồm muốn nói thêm hai câu, lại bị đánh một gậy vào đầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiếng gậy trầm vang lên!

Hứa Ngật Đáp ôm đầu, đau đến mặt mũi biến dạng.

"Trói hay không?" Tiền Mộc Mộc lại hỏi.

"Trói trói trói." Hứa Ngật Đáp nhặt sợi dây trên đất lên, hai ba động tác quấn quanh cổ tay trói lại, lỏng lẻo, ý qua loa hiện rõ trên mặt.

Tiền Mộc Mộc nhìn thấy cau mày lại.

Trực tiếp lại đánh một gậy!

Hứa Ngật Đáp kêu thảm thiết một tiếng, sợ mình lại bị đánh nữa, tháo dây thừng ra trói lại ba vòng thật chặt.

Trong mắt Tiền Mộc Mộc lướt qua một tia hài lòng, nắm lấy hai sợi dây thừng đang định dắt hai người đi ra ngoài, thì nghe thấy tận mất tiếng mở cửa.

Người trong nhà, toàn bộ đều dậy.

Nhìn nương thân nhà mình dắt Hứa Ngật Đáp và Vương Cẩu Đản, mặt mấy người đầy vẻ ngơ ngác, Hứa Gia Liên ngáp một cái bước lên trước.

"Nương, hai tên này phạm phải chuyện gì?"

"Trộm đồ." Tiền Mộc Mộc nói.

Vừa nghe là đến trộm đồ nhà mình, mấy người lập tức ngồi không yên, Hứa Gia Liên sắc mặt trở nên hung dữ, bước lên đá mỗi người một cái.

"Thứ chó hai người các ngươi, cũng không nhìn xem đây là nhà ai, dám đến nhà ta trộm đồ, tìm c.h.ế.t đúng không!"

Hứa Gia Thạch cũng tay đ.ấ.m chân đá, kèm theo tiếng chửi ầm lên.

"Vừa ăn trộm chó nhà ta, lại bắt nạt ngũ đệ ta, giờ lại còn muốn trộm đồ, đúng là coi người nhà chúng ta dễ bắt nạt sao!"

Các hài tử còn lại cũng không ngoại lệ, đều là vừa đá vừa đạp, tức giận không thôi.

Lý Nha Nhi đứng bên cạnh cửa, hai tay nắm trước ngực, "Nương, người đây là muốn ra ngoài sao?"

"Ừ!"

Tiền Mộc Mộc giật giật dây thừng, "Bây giờ ta phải giao bọn hắn cho Lý Chính, ngày mai đưa đến quan phủ."

Mắt Vương Cẩu Đản lập tức mở to, "Không phải không phải! Hứa thẩm tử, ta thật sự biết sai rồi, thẩm muốn ta làm gì chị mới có thể tha thứ cho ta, thẩm nói với ta, lần sau ta nhất định không phạm nữa!"

Hắn ta vốn tưởng rằng Hứa thẩm tử bảo họ trói dây thừng, nhiều lắm là đến từ đường để đòi một lời giải thích, hoặc là đến trước mặt Lý Chính tố cáo, nhưng hắn ta ngàn vạn không ngờ tới, Hứa thẩm tử thế mà lại định trực tiếp đưa đến quan phủ!

Nghe nói trộm bị bắt đi báo quan, sẽ trực tiếp bị phán ba năm năm năm…

Vừa nghĩ đến việc phải bị giam trong ngục tối không thấy ánh mặt trời kia, giam lâu như vậy, cả người hắn ta liền hoảng sợ, quỳ phịch xuống mặt đất.

"Hứa thẩm tử, ta thề với thẩm, ta từ nay về sau thật sự sẽ không phạm nữa, ngàn vạn lần không thể báo quan ta, ta không thể đi, châm trước một chút, lại cho ta một cơ hội nữa..."

Hứa Ngật Đáp khi nghe nói sẽ bị đưa đến quan phủ, trong lòng cũng lộp bộp một chút, nhưng lại cảm thấy không quá khả thi.

Hắn chỉ trộm một ít rau mà thôi, cũng không phóng hỏa đốt nhà như Hứa Đoạn kia, cho dù thật sự bị tóm đến quan phủ, cũng sẽ không bị giam bao lâu là sẽ được thả ra.

"Lời quỷ từ miệng của ngươi, ta một câu cũng không muốn nghe, nhanh lên đi theo ta, ít dài dòng lại!" Tiền Mộc Mộc vừa nói, vừa dùng sức giật sợi dây trên tay, kéo hai người ra ngoài viện.

Vương Cẩu Đản dùng sức chống cự không muốn đi, Hứa Ngật Đáp lại là vẻ mặt không sao cả.

Nhìn nương thân nhà mình tốn sức kéo hai người như vậy, Hứa Gia Liên cầm y phục ở đầu giường, mặc vào người rồi chạy ra ngoài.