Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 348



Đôi mắt kia vẫn còn đang nhìn chằm chằm, Vệ Như Ý chỉ có thể bưng bát lên, dùng đũa nhấc lên từng chút một nhét vào trong miệng, vị cay xè lập tức bùng nổ trong miệng!

Trải nghiệm mới chưa bao giờ có, đốt cháy toàn bộ vị giác của cô bé, ngạc nhiên lẫn vui mừng vạn phần hỏi:

"Thứ này là cái gì? Cay cay ăn ngon!"

Nhìn đôi mắt tò mò kia, Tiền Mộc Mộc cười giải thích: "Là Bà Ngoại Thái, nói ngắn gọn chính là rau xanh cùng với một vài thứ khác, sau khi ướp gia vị, xào qua là có thể ăn, cách làm rất đơn giản."

"Trước kia ta chưa từng ăn qua."

Vệ Như Ý nói xong, lại lùa thêm một miếng cơm vào miệng, thứ này hình như sẽ nghiện, dù cay nhưng trong miệng vẫn muốn ăn, ăn càng nhiều.

Hứa Gia Tề ở bên, đặc biệt kiêu ngạo nói:

"Mẹ ta nấu cơm ngon nhất, ngươi ăn một lần sẽ còn muốn ăn lần thứ hai, đây là sự thật tất cả mọi người đều công nhận."

Hứa Tiểu Bảo cũng gật đầu theo.

"Đúng vậy đúng vậy, nương làm cái gì cũng ăn ngon, nhưng mà ta vẫn thích ăn thịt nhất, nương làm thịt kho tàu vừa mềm vừa thơm, canh trộn cơm ta có thể ăn thật nhiều đấy!"

Hai tiểu tử kia thần thái sáng láng, miêu tả sinh động như thật.

Ánh mắt Vệ Như Ý sáng lên, trên bàn cơm nhà cô bé cũng không cho nói chuyện, chủ yếu chú ý ăn không nói ngủ không nói, quy củ rất nhiều.

Ngày thường, cô bé bị quản quá nghiêm, quên mất thì ra ăn cơm cũng có thể vui vẻ như vậy, trong lúc nhất thời, cô bé lại bắt đầu không bài xích nơi này.

Mặc dù nơi này rách nát nhưng con người và đồ ăn ở đây đều rất thú vị, tạm thời ở lại một đoạn thời gian, có vẻ như cũng không tệ...

Vệ Như Ý nghĩ như vậy, trên gương mặt nở nụ cười,

Nhìn thấy tiểu cô nương hơi thay đổi một chút, Phạm Ngọc An hơi cảm thấy vui mừng, đôi mắt đầy xin lỗi của nàng ấy nhìn về phía Tiền Mộc Mộc, âm thầm xin lỗi.

Tiền Mộc Mộc mím môi cười yếu ớt, ra hiệu không có việc gì.

Ăn cơm tối xong, Tiền Mộc Mộc và Phạm Ngọc An thu dọn bát đũa, ba đứa nhỏ vây quanh cái nôi trêu đùa tiểu bảo bảo, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khanh khách khanh khách.

Không khí hòa thuận, làm người ta không tự giác thả lỏng.

Tay áo Phạm Ngọc An vén lên trên cánh tay, đứng bên bếp lò dùng nước trong rửa bát, trước kia mười ngón tay nàng ấy không dính nước mùa xuân, việc duy nhất cần làm là cầm kim thêu đủ loại hoa văn.

Khi đó, hình như ngoại trừ thêu thùa ra nàng ấy không còn bất kỳ giá trị gì.

Cho đến khi tới nơi này, nàng ấy trải nghiệm đủ loại chuyện, nàng ấy mới hiểu được giá trị của một người không phải do bất luận kẻ nào định ra, là do chính mình.

Chỉ cần nàng ấy muốn, nàng ấy có thể làm bất cứ chuyện gì.

Trong lòng nghĩ như vậy, Phạm Ngọc An bỗng nhiên nở nụ cười.

Tiền Mộc Mộc đứng ở bên cạnh, nghe tiếng liếc mắt.

"Cười cái gì? Rửa bát cũng có thể vui như vậy."

Phạm Ngọc An nâng tay áo, lau nước đọng trên trán, trên mặt mang theo ý cười nói: "Chỉ là cảm thấy mình thay đổi thật sự rất lớn. Bộ dạng này của ta nếu để người khác nhìn thấy, sợ là cũng không nhận ra ta."

Tiền Mộc Mộc cong môi cười cười.

"Quan tâm nhiều như vậy làm gì, tự mình vui vẻ không phải tốt sao."

"Đúng vậy! Chính mình vui vẻ là tốt rồi, tới nơi này ta thật sự rất vui vẻ, Mộc Mộc tỷ." Phạm Ngọc An ngữ khí có chút thoải mái.

Tiền Mộc Mộc liếc nhìn ánh mắt của nàng ấy, mang theo ba phần trêu ghẹo.

"Cố nhân mà ngươi nói lúc ban ngày, sợ không phải là nam nhân đó chứ?"

Phạm Ngọc An sửng sốt, vành tai ửng đỏ.

"Mộc Mộc tỷ, sao tỷ cũng tò mò chuyện này vậy."

Nhìn lỗ tai càng ngày càng đỏ lên, Tiền Mộc Mộc ý cười mỉa mai, "Nam nhân thì nam nhân đi, ngươi thẹn thùng làm cái gì?"

"Ta có thẹn thùng đâu." Phạm Ngọc An xấu hổ phản bác, thanh âm nhu hòa không có chút tính công kích nào.

"Được được được, ngươi không thẹn thùng." Tiền Mộc Mộc nói, suy đoán hỏi: "Như Ý là muội muội của nam nhân kia?"

Phạm Ngọc An khẽ gật đầu.

"Muội muội hắn ở kinh thành gây ra tai vạ không nhỏ, đốt quần áo của nữ nhi một vị đại thần, làm hại tiểu cô nương kia bị bỏng diện tích lớn, nàng cố chấp không chịu xin lỗi, trong nhà bận rộn xử lý, không rảnh bận tâm nàng, liền mang nàng tới nơi này để ta chiếu cố một đoạn thời gian."

Tiền Mộc Mộc nhíu mày.

"Nếu như chuyện này là thật, Như Ý kia còn rất nguy hiểm."

Nếu thật sự là Vệ Như Ý đốt y phục, chẳng phải sẽ là kiểu nhân cách phản xã hội sao...

Nói như vậy, nàng phải dặn hai đứa nhỏ cố gắng cách xa.

Vệ Như Ý thế nào, nàng mặc kệ.

Con cái nhà nàng không thể xảy ra một chút sai lầm.

"Về chuyện này, Mộc Mộc tỷ không cần lo lắng. Muội đã hỏi nàng cẩn thận, nàng nói không phải nàng làm." Phạm Ngọc An nói.

"Vị bằng hữu kia của ta, cũng nói cho ta nghe chuyện đã xảy ra. Chỉ là bởi vì lúc ấy tất cả người lớn đều nhìn thấy hiện trường chỉ có một mình nàng, lại không có người chứng kiến khác, đương nhiên sẽ gán cho nàng một thân phận tội nhân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiền Mộc Mộc trầm ngâm nói:

"Ừm, như vậy..."

Sau khi rửa sạch bát, ánh trăng cũng lặng lẽ leo lên bầu trời đêm.

Tinh không nhấp nháy, rực rỡ loá mắt.

Tiền Mộc Mộc xách ghế ngồi ở trong sân, Phạm Ngọc An cũng không vội trở về, chuyển ghế ngồi xuống.

Mấy đứa trẻ cũng ngồi ở trong sân, trong tay cầm hạt dưa và đậu phộng, buồn bực ngán ngẩm nói chuyện, g.i.ế.c thời gian.

Cuộc sống an tường, đơn giản mà vui vẻ.

...

Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã là nửa tháng trôi qua.

Xa xa trong núi.

Phủ kín một tầng sương mù trắng.

Một tia ánh sáng nghiêng nghiêng lướt qua trong mắt.

Tiền Mộc Mộc trên mặt có chút mỏi mệt, nằm ở trên ghế ngáp một cái.

Từ sáng sớm thức dậy, đã bắt đầu vội vàng không ngừng nghỉ.

Cuối cùng cũng chuẩn bị xong tiệc đầy tháng buổi chiều, tất cả đồ dùng cần dùng đến đều được chuẩn bị đầy đủ.

Hứa Tiểu Bảo từ trong phòng đi ra.

"Nương, giấy tế tổ đều đốt xong rồi, con còn dập đầu với cha nữa."

Tiền Mộc Mộc chống tay vịn ngồi dậy, cười khanh khách nói: "Bởi vì Tiểu Bảo thích cha con nhất đúng không. Ta đi đến từ đường bên kia một chuyến."

Đi vào trong phòng ngủ, ôm tiểu bảo bối.

Đi vào phòng bếp, bưng lên một bát thịt luộc.

Lại cầm một nén hương và một chồng tiền giấy.

Đi về phía từ đường.

Leo lên con đường dốc thật dài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đi đến trước cửa chính của Tông Từ.

Cửa chính đang đóng chặt.

Chỉ mở một cánh cửa nhỏ bên cạnh.

Sinh khuê nữ, đều mở cửa nhỏ.

Nếu sinh ra nam oa, mới mở cửa lớn.

Ba vị tổ tông đều ở đây.

Một vị lão nhân trong đó chỉ vào cửa nhỏ.

"Chú ý góc áo, không được dính vào ngưỡng cửa."

Tổ huấn của Hứa gia, góc áo nữ tử dơ bẩn.

Nếu như dính vào ngưỡng cửa, chính là ô uế tổ tông.

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Cũng không sinh tâm lý phản nghịch gì.

Một tay nhấc váy, sải bước lớn đi vào.

Đây là kết quả diễn sinh của thời đại, nàng chẳng qua chỉ là một người bình thường.

Không đáng vì chút chuyện nhỏ này, ở trong thời gian quan trọng như vậy, sinh chuyện cùng các tổ tông lão nhân.

Đi qua cửa nhỏ.

Đi vào nội đường linh bài.

Tiểu bảo bảo được sắp xếp trên ghế.

Đặt thịt luộc lên đài thờ.

Nàng lấy ra mồi lửa, đốt tiền giấy.

Cũng đốt luôn bó hương to mang đến.

Sau đó chia làm ba cái, cắm vào ba cái bình nhỏ.

Hai tay chắp lại thành kính bái lạy ba lần.

Nghi thức, coi như chính thức hoàn thành.

Chuyện long trọng như vậy, bình thường hẳn là do nam nhân đương gia làm.