Ăn đi?
Này sao được!
Tiền lão thái bà vội vàng xua tay.
"Không được không được, tuyệt đối không được!"
Bà ta còn trông chờ vào nha đầu c.h.ế.t tiệt này kiếm khoản tiền lớn!
Nếu như bị rắn ăn, vậy chẳng phải bà ta sẽ mất vốn sao?!
Trong mắt Vương đại sư lướt qua một tia đắc ý.
Hai tay dang ra.
"Vậy ta không có cách nào cả. Muốn trừ bỏ yêu quái trên người nàng ta, ngươi mời cao nhân đi!"
Ông ta chính là đánh cược đạo lý đối nhân xử thế.
Biết lão thái thái này sẽ không nỡ, để con rắn ăn một người lớn sống sờ sờ.
Huống hồ lại còn là thân khuê nữ của mình, sao có thể tàn nhẫn như vậy được?
Dù sao thì tư thế nên bày cũng bày ra rồi, lời nên nói cũng đã nói rồi.
Tiền này, ông ta không thể trả về được!
Ứng phó lão thái thái, ông ta huýt sáo một tiếng.
Con rắn đen nằm như c.h.ế.t ở dưới đất, từ từ động đậy.
Nhưng lại không bò về phía của Vương đại sư.
Mà bò về phía người đang ngồi ở gian chính kia.
Chuông báo động trong lòng vang lên! Tiền Mộc Mộc hoảng sợ.
Vừa lui về phía sau, vừa hắng giọng kêu ta:
"Đồ chó nhà ngươi, quản cho tốt con rắn của ngươi!"
Vương đại sư cũng có chút hoảng loạn.
Gấp rút huýt sáo!
Nếu xảy ra mạng người, ông ta thật sự xong rồi!
"Tiểu Hắc!"
"Nhanh qua đây!"
"Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?!"
Vương đại sư liên thanh hét lớn!
Trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh.
Con rắn này là ông ta nhặt được ven đường, nuôi được hai ba năm.
Vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay là làm sao vậy?
Vẻ mặt Tiền Mộc Mộc kinh hoàng.
Chạy về bên phía cửa sau viện!
Lý Nha Nhi đang trốn sau cửa, vạn phần kích động hô to:
"Chạy!"
"Nương, mau chạy đi!"
Con rắn đen đang bò chậm rãi, đột nhiên tăng nhanh tốc độ!
Nhanh như sét đánh không kịp che tai, lao vụt qua!
Trong lòng Lý Nha Nhi chấn động to lớn!
Vội vã xông tới!
Mở rộng hai tay!
Nhắm mắt lại.
Chờ đợi cái c.h.ế.t ập đến!
Lại không ngờ con rắn đen vòng qua.
Xông thẳng hướng Tiền Mộc Mộc mà lao tới!
Quấn từ dưới chân lên người Tiền Mộc Mộc!
Cả thân hình bị bao bọc ở bên trong.
Che kín miệng mũi!
Căn bản không cách nào thở được!
Tiền Mộc Mộc bị siết đến mức khó chịu cùng cực.
Đúng vào lúc nàng nghĩ rằng sắp phải c.h.ế.t thì—
Toàn bộ thịt sống trong túi vải đều đổ ra, Vương đại sư vội hô lớn: "Tiểu Hắc! Mau nhìn có thịt! Thịt mà ngươi thích ăn nhất!"
Lời vừa thốt ra.
Sức siết đang quấn chặt kia, dần dần thả lỏng.
Con rắn đen từ từ bò về phía thịt sống trên mặt đất.
Đột nhiên được thả lỏng, Tiền Mộc Mộc ngã sụp xuống đất.
Hai mắt mở to, lộ ra sự hoảng sợ tột cùng.
Lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Mở to miệng mà thở hổn hển.
Mẹ ơi!
Vừa rồi suýt nữa thì đi gặp cụ tổ rồi…
Loại tư vị sống sót trong cái c.h.ế.t này, quả thực khiến người ta nghiến răng nghiến lợi!
Lý Nha Nhi chạy qua.
Đỡ người dậy.
Trong mắt đầy thương xót hỏi: "Nương, người không sao chứ?"
Tiền Mộc Mộc có hơi hư nhược.
"Để ta ngồi xuống."
Lý Nha Nhi lại vội vã đỡ người vào gian chính.
Thấy thịt sống có tác dụng, trái tim treo lơ lửng của Vương đại sư.
Cuối cùng cũng thả xuống.
Ông ta nhẹ nhõm thở một hơi dài.
Cẩn thận bước vào trong gian chính.
"Cái kia, ngươi, ngươi hẳn là không có việc gì chứ?"
Tiền Mộc Mộc đang ngồi trên ghế.
Hơi thở khựng lại.
Nhếch mắt lên!
"Đợi ngươi đi qua quỷ môn quan một chuyến, lại đến hỏi ta vấn đề này đi!"
Vương đại sư gãi đầu.
Có hơi bối rối.
"Tiểu Hắc nhà ta bình thường rất ngoan, sẽ không chủ động tấn công người, hôm nay cũng không biết là chuyện gì, đột nhiên lao về phía ngươi, làm ta giật mình quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiền Mộc Mộc yếu ớt chống tay lên trán.
Bóng ma mà con rắn đen mang lại, vẫn vương vấn trong lòng.
Kéo dài không tan.
Vô duyên vô cớ phải chịu nạn này.
Nàng rất muốn truy cứu sâu xa.
Nhưng lại sợ mang lại phiền phức lớn hơn cho bản thân và người nhà.
Dù sao thì con rắn đen mà Vương đại sư nuôi này, cũng không phải là thứ ăn chay.
Nếu chọc giận người ta, sau này thả rắn đến siết c.h.ế.t cả nhà nàng, này phải làm sao...
Nghĩ đến chỗ này, Tiền Mộc Mộc nhắm mắt lại.
Vẫy tay ra bên ngoài.
"Ngươi đi đi."
Vương đại sư có hơi do dự.
"Vậy chuyện này…"
Tiền Mộc Mộc thở dài một hơi.
Mang theo ý thỏa hiệp.
"Ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng về sau ngươi cũng đừng đến nữa."
Vương đại sư cười gượng một tiếng.
"Vâng, ta chắc chắn sẽ không đến nữa."
Vừa rồi ông ta bị dọa đến mức, tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực!
Tiểu Hắc này xem ra không thể nuôi nữa.
Quá nguy hiểm.
Nếu còn nuôi tiếp…
Hắn sợ chính mình cũng sống sờ sờ bị siết chết...
Còn Tiền lão thái bà ở ngoài cửa.
Khi thấy con rắn đen đột nhiên tấn công người.
Bị dọa đến mức sợ c.h.ế.t khiếp, bỏ chạy mất dạng từ sớm.
Vương đại sư đi ra ngoài cửa, thấp thỏm thổi sáo.
Tiền Mộc Mộc nghe thấy tiếng, kinh hồn táng đảm mà nhảy lên!
Mắt chăm chăm nhìn con rắn đen, mũi chân hướng về phòng ngủ, “ừng ực” nuốt nước bọt một cái.
Chỉ cần có bất kỳ điều gì không đúng, nàng lập tức xông vào!
Con rắn đen dưới đất, nghe thấy tiếng huýt sáo.
Quay đầu, từ từ bò ra ngoài cửa.
Ba người có mặt, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Cuối thôn cách Hứa gia không xa.
Hứa Tiểu Bảo kéo tay Toàn Bách Xuyên, dị thường kích động, miêu tả sinh động như động: "Bách Xuyên ca ca, con rắn đó thực sự rất dài rất lớn, rất kinh tởm, rất đáng sợ… A!”
Hứa Tiểu Bảo đột nhiên kêu lên!
Làm mấy người đều giật mình!
Cảnh giác nhìn xung quanh.
Chỉ thấy phía trước con đường, một nam nhân ăn mặc kỳ quặc, bên chân đang có một con rắn đen dài sáu bảy mét đang bò, nhìn thấy tổ hợp kỳ lạ như vậy, nhất là khi nhìn thấy con rắn đó, vài người hung hắn rùng mình ớn lạnh!
Trong mắt tràn đầy sợ hãi, sôi nổi lui về phía sau!
Lý Chính nén lại nỗi sợ hãi trong lòng.
Bước lên vài bước.
Ho khẽ hai tiếng.
"Ngài..."
Vương đại sư cười nịnh hợt.
"Ta đang chuẩn bị rời đi, nếu không muốn bị dọa đến, hoặc bị tấn công, mời tránh ra một bên, cảm ơn."
Có vết xe đổ vừa rồi, bây giờ trong lòng ông ta cũng thấy rợn người. Phải nhanh chóng tìm một chỗ, để xử lý con rắn này!
Đầu tim của Lý Chính run lên!
Lặng lẽ tránh sang một bên.
Vân Mộng Hạ Vũ
Toàn Bách Xuyên bế Hứa Tiểu Bảo, trực tiếp nhảy xuống.
Mấy huynh đệ hắn gọi đến, cũng nhảy xuống theo.
Vẻ mặt không thể tin nổi, mắt nhìn con rắn kia đi xa
Hứa Tiểu Bảo được bế trong lòng, không biết đột nhiên nghĩ đến gì, vùng vẫy muốn xuống!
"Bách Xuyên ca ca, nương muội! Mau thả muội xuống, muội phải đi xem nương muội!"
Vùng vẫy quá mạnh, Toàn Bách Xuyên căn bản không thể ôm được.
Chỉ có thể thả người xuống.
Hứa Tiểu Bảo như con ngựa hoang thoát cương, chạy như bay trên con đường nhỏ uốn lượn!
Người còn chưa vào nhà, mở miệng kêu lên:
"Nương!"
Tiền Mộc Mộc chống cửa khung.
Đi ra ngoài.
"Tiểu Bảo."
Hứa Tiểu Bảo vội vàng chạy tới.
"Nương, người không sao chứ?!"
Tiền Mộc Mộc ngồi xổm xuống.
Vén sợi tóc bị mồ hôi của tiểu nha đầu làm ướt, ra sau tai.
"Ta không sao, Tiểu Bảo chịu kinh sợ rồi."
Hứa Tiểu Bảo cắn cánh môi.
Ánh mắt ướt đẫm.
Cô bé lắc lắc đầu.
"Chỉ cần nương không sao là tốt rồi."
Vừa rồi thật sự doạ cô bé sợ muốn chết!
Cô bé rất sợ nương xảy ra chuyện gì.
May mà không sao.
Thật là quá tốt rồi~
Tiền Mộc Mộc mỉm cười.
Ôm người vào trong lòng.
Vỗ vỗ nhẹ vào lưng, an ủi nói:
"Tiểu Bảo nhà chúng ta rất dũng cảm, thật sự siêu giỏi!"
Hứa Tiểu Bảo gác cằm lên bả vai của nương nhà mình, yên tâm nhắm mắt lại, ngửi mùi hương đặc trưng trên người nương.
Chỉ cần nương ở đây, cô bé sẽ không sợ.