Còn chưa đợi trả lời, hắn tỉ mỉ nhìn người một lượt.
"Xem ra không có chuyện gì, này, đây là cho Nha Nhi tỷ."
Quét qua thang thuốc trên tay kia, Tiền Mộc Mộc cười một tiếng.
"Ngươi còn rất có lòng."
Nha Nhi sinh xong, cơ thể vẫn luôn chưa hoàn toàn phục hồi, thỉnh thoảng sẽ uống thuốc bắc, từ từ điều dưỡng.
Hôm qua nàng thuận miệng nói một câu, thuốc của Nha Nhi sắp uống hết rồi, tiểu tử này thế mà nhớ rõ, hôm nay còn mang tới...
Toàn Bách Xuyên xốc xốc thang thuốc.
"Mau cầm lấy."
Tiền Mộc Mộc đưa hai tay ra nhận
"Cảm ơn."
Toàn Bách Xuyên gãi gãi đầu, cười nói: "Cảm ơn gì chứ, đó chính là nghĩa nữ của sư phụ ngài, ta tất nhiên cũng phải để tâm một chút."
"Người hôm nay cũng bị dọa sợ, ta không ở đây làm mất thời gian của người, đi trước."
"Ngươi đợi một chút."
Tiền Mộc Mộc quay đầu vào nhà.
Bưng một bát lớn đậu phộng hạt dưa đã rang chín ra.
"Mặc dù không giúp được cái gì, nhưng vẫn cảm ơn ngươi và các bằng hữu của ngươi đã đến, đây là quà cảm ơn, cầm đi chia cho các bằng hữu của ngươi!"
Mọi người đều quen biết nhau, Toàn Bách Xuyên cũng không khách sáo.
Ôm bát, vui vẻ lon ton chạy đi.
Tiền Mộc Mộc đứng bên cạnh ngưỡng cửa, vẫy vẫy tay với mấy tiểu gia hoả kia.
Ý bảo cảm ơn.
Mấy tiểu gia hoa kia, cũng vẫy tay ngượng ngùng đáp lại.
Nhìn trên tay Toàn Bách Xuyên, ôm một bát hạt dưa đậu phộng lớn, mấy người cười đùa tranh giành, không khí rất hòa thuận.
Mắt tiễn mấy người rời đi, mi mày Tiền Mộc Mộc cong cong.
Toàn Bách Xuyên là một người đơn thuần chân chất, bằng hữu kết giao cũng rất lễ phép.
Biết nàng là quả phụ, còn đặc biệt đứng xa tránh nghi kị.
Làm như vậy đối với nàng, hay với mấy tiểu gia hoả kia.
Đều tốt.
...
Chiều tối, hoàng hôn buông xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong thôn lại tổ chức đại hội.
Tiền Mộc Mộc bê ghế dài, chen chú cùng với Trương thẩm tử bọn họ, nghe Lý Chính ở trên nói về những việc liên quan đến lều.
Tối qua có trận tuyết lớn, nhiệt độ ban đêm hơi thấp, Trương thẩm tử ôm hai cánh tay, cong lưng, phàn nàn:
"Lần đại hội trước, Lý Chính kêu gọi cả thôn đều dựng lều để phòng chống gió tuyết, kết quả từng người một đều không nghe, bây giờ một trận tuyết lớn hủy hoại rau trồng, lúc này mới biết vội, mặt mũi thật ghê tởm."
Lý thẩm tử bế tiểu bảo bảo, nghe vậy cười một tiếng.
"Không cần quan tâm người khác, hoa màu của chúng ta không bị hư hại là được rồi. Để ta nói, đại hội tối nay, chúng ta không cần đến."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn hài tử mà Lý thẩm tử ôm trong lòng, trong mắt Hứa bà đỡ lóe lên một tia tò mò, phun vỏ hạt dưa trong miệng ra, ý vị thâm trường mà nói:
"Người kia nhà ngươi, gần đây rất yên phận."
Ý trong lời của Hứa bà đỡ, Lý thẩm tử tức khắc nghe ra, nàng ấy kéo khoé miệng cười khinh một tiếng.
"Nào phải yên phận, rõ ràng là hắn không tìm được cơ hội thích hợp để đá ta đi, hắn thời thời khắc khắc luôn đá ta ra khỏi cửa nhà, để tiện nghênh đón hồ ly tinh kia vào cửa."
Nói đến cái này, Tiền Mộc Mộc bỗng nhớ đến Dương quả phụ, không khỏi lên tiếng nói: "Dương quả phụ gần đây hình như không có động tĩnh gì cả, cũng không thấy người."
"Cái gì chứ!" Trương thẩm tử túm lấy cánh tay của Tiền Mộc Mộc, lại gần nhỏ giọng nói: "Nàng ta gần đây đang câu dẫn Từ Lão Hàm, động tác kia lớn đến mức sắp không giấu được nữa rồi."
Tiền Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn trái ngó phải. Trương thẩm tử lại túm nàng kéo người thấp xuống, nói: "Đừng nhìn nữa, Từ thẩm tử không đến, đang ở nhà trông nam nhân nàng ấy."
Tiền Mộc Mộc bật cười.
"Ngươi biết rất nhiều."
Trương thẩm tử kiêu ngạo hừ một tiếng.
"Đó là tất nhiên, cũng không nhìn xem ta là ai."
Những nhà đã dựng lều từ sớm, đến bên từ đường chỉ để cho đủ số lượng; những nhà chưa dựng lều, thì phải gọi là chăm chú.
Người đến góp mặt ngồi phía sau sân nói chuyện phiếm, này cũng khiến cho hiện trường ồn ào, người đang chăm chú nghe phía trước thỉnh thoảng lại quay đầu lại phàn nàn.
Người ở phía sau nghe xong không chỉ không để ý, mà còn nói to tiếng.
Người ở phía trước thấy những người phía sau không biết điều, kêu gào muốn động tay.
Hiện trường, càng ngày càng gay gắt.
Lý Chính đứng bên trên, nhìn mà đầu muốn nổ tung, nén lại sự bực bội đầy lòng, tốt xấu gì cũng nói xong chuyện, hắng giọng gọi: "Hứa Tiền thị, ta có vài lời muốn nói với ngươi, ngươi lên đây một chút."
Tiền Mộc Mộc ở phía dưới, đang quay đầu thì thầm nói chuyện với Trương thẩm tử, hai người đều không chú ý đến trên bục.
Vẫn là Lý thẩm tử ở bên cạnh, kéo ống tay áo của nàng, "Đừng nói nữa, Lý Chính gọi ngươi, là chuyện của trưởng thôn."
Tiền Mộc Mộc lúc này mới phản ứng lại, nhìn lên bục một cái, vòng qua hết cái ghế đầu này đến ghế đầu khác, đi từ bậc thềm bên cạnh lên.
"Lý Chính, ngài gọi ta?"
Lý Chính chậm rãi nói: "Bệnh thấp khớp của trưởng thôn tái phát rất nặng, cả đêm qua đều không nghỉ ngơi tốt, ta muốn làm phiền ngươi xem giúp, châm cứu cho ông ấy, để ông ấy dễ chịu hơn một chút."
Tiền Mộc Mộc nhướng mày.
"Không vấn đề."