Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 373



Trương thẩm tử lập tức nắm được trọng điểm.

"Này còn đau đến mức không ngủ được sao."

"Ừm, nếu không cũng không thể hai lần mở họp liên tiếp đều không xuất hiện." Tiền Mộc Mộc nói.

"Aiz~" Mi mày của Trương thẩm tử rũ thấp, thở dài một tiếng, "Trưởng thôn cuối cùng cũng già rồi."

Trong lúc hai người nói chuyện, đến cuối thôn.

Ai về nhà nấy.

Vào trong viện, Tiền Mộc Mộc đột nhiên nhớ đến một phen lời nói Lý Chính từng nói, móc thư từ trong vạt áo ra, đi vào gian chính, ngồi bên đống lửa suy nghĩ một lúc lâu, vẫn là quyết định ngày mai lên trấn.

Đích thân hỏi Hứa Gia Phục.

Nếu thật sự có ý định đó.

Nàng mới lại gửi thư đi.

Quyết định xong, Tiền Mộc Mộc liền đi rửa mặt một chút, lên giường đi ngủ.

Đêm tháng chín, vầng trăng sáng trong một nửa trốn giữa đám mây mềm mại như bông, trong trẻo như voan, chiếu xuống ánh sáng thanh khiết lạnh lẽo.

Dường như, đang nói cho mọi người biết.

Đêm đã khuya.

...

Rạng sáng hôm sau.

Gió mát mẻ, trên bầu trời đêm lấm tấm vì sao, mọi thứ xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ dư lại gió mát lành trong không khí, thổi vù vù hơi ồn ào.

Tiền Mộc Mộc buồn ngủ gật gà gật gù, dịu mắt quấn chặt y phục trên người, xách gùi đi ra ngoài.

Đi đến đầu thôn.

Ngồi trên một tảng đá.

Da mắt mở ra rồi nhắm lại, gật gù buồn ngủ.

Hôm nay, nàng muốn lên rấn.

Phải đi bằng xe bò Hoàng gia mới được.

Khoảng thời gian gần đây, bò vàng nhà nàng bị tiểu lão thái thái mượn đi cày ruộng, buổi tối đều là trực tiếp dắt về nhà cũ nuôi.

Lão phu thê Hứa gia không dắt đến cuối thôn, nàng cũng không hỏi.

Không biết qua bao lâu, tiếng vàn leng keng của xe bò Hoàng gia từ xa, du dương truyền đến, trong bầu không khí yên tĩnh, vô cùng rõ ràng.

Chưa được bao lâu, xe bò dừng ở đầu thôn.

Bệnh chân của Hoàng lão đầu rất nghiêm trọng, bây giờ người đánh xe bò đã đổi thành nhị nhi tử của ông ta. Là người có gương mặt hiền từ, trông dáng vẻ rất dễ gần.

Trên xe còn có ngồi mấy người, bên chân đều đặt một cái gùi to to, bên trong chứa đầy đồ, ước chừng là định mang lên trấn bán lấy tiền.

Hoàng nhị nhìn thấy Tiền Mộc Mộc, cực kỳ dè dặt, còn hơi cúi người về phía nàng, như đang cúi chào, cực kỳ kính trọng.

Cái này, làm cho Tiền Mộc Mộc có hơi không quen.

Nàng cũng gật đầu một cái, coi như đáp lễ.

Tiếp đó đưa đồng tiền, ngồi lên.

Hoàng nhị quất một roi, xe bò đong đưa lắc lư chuyển động.

Sau một quãng đường dài, khi mặt trời mọc lên, ánh sáng tươi đẹp chiếu khắp đất trời, xe bò đến trấn Hoa Khai.

Trước khi ra cửa không ăn gì, vẫn đói đến tận bây giờ, Tiền Mộc Mộc xoa cái bụng xẹp lép, đi đến tiệm mì ở đầu ngõ tìm một chỗ ngồi xuống, giơ tay lên tiếng gọi.

Đều là khách quen, ông chủ tiệm mì cũng không hỏi nhiều, trực tiếp nấu mì.

Qua một lúc, mì gà được bưng lên bàn.

Lấy ra một đôi đũa từ ống tre, nhìn tô mì nóng hổi, Tiền Mộc Mộc nuốt nước bọt.

Khuấy đều mì, gắp một đũa cho vào miệng, há miệng to mà ăn. Lục phủ ngũ tạng trống rỗng, lập tức được sợi mì ấm áp bao bọc.

Chân hơi lạnh buốt, cũng bắt đầu ấm lên.

Ăn mì xong, mặt Tiền Mộc Mộc đầy thỏa mãn.

Trả tiền xong, rời khỏi quán mì.

Vòng đến bên phía đường Tây.

Đi thẳng đến tận cùng.

Gõ vang đại môn đen như mực.

Không có người trả lời.

Nàng lại gõ gõ.

Qua khoảng một nén hương, cửa mới từ từ mở ra một khe hẹp nhỏ, Tô Nam Triết kéo mí mắt, nửa mở nửa khép, có hơi mất kiên nhẫn.

"Sáng sớm tinh mơ, gõ cái gì mà gõ?"

Tiền Mộc Mộc khẽ gật đầu một cái.

"Tô tiên sinh, làm phiền rồi."

"Lần này ta đến đây, là có chút việc muốn bàn bạc với ngươi, nếu bây giờ ngươi không tiện, đợt lát nữa ta lại đến bái phỏng."

Tô Nam Triết dịu dịu mắt, mới nhìn rõ người đến, khi thấy là Tiền Mộc Mộc đến cửa, hắn rõ ràng hơi hoảng hốt một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Rầm!"

Cửa bị đóng mạnh lại.

Từ bên trong truyền ra tiếng ồm ồm.

"Ngươi đợi ta một lát, lập tức xong ngay."

Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu, có hơi bối rối.

Nhưng cũng không đi, đứng tại chỗ đợi.

Nửa khắc sau.

Tiền Mộc Mộc ngồi trong tiền đường, bên cạnh bàn nhỏ có một chén trà hơi nguội.

Tô Nam Triết ngồi trên vị trí chủ trì, trong mắt lướt qua một tia bối rối, "Xin lỗi, hai ngày nay gã sai vặt xin nghỉ, chỉ còn một mình ta ở trong phủ, đây là trà ta pha lúc sáng sớm, nếu như ngươi không chê."

Tiền Mộc Mộc xua xua tay.

"Phải là ta xin lỗi mới đúng, sáng sớm tinh mơ đến tìm ngươi quả thật có hơi không ổn, sau này ta sẽ chú ý hơn. Ngươi vẫn nên ít uống trà nguội một chút, không tốt cho dạ dày."

Tô Nam Triết khẽ gật đầu.

"Cảm ơn nhắc nhở, ta sẽ chú ý hơn."

Nói chuyện phiếm vài câu, Tiền Mộc Mộc đưa câu chuyện trở về chủ đề chính.

"Hôm nay ta một mình đến đây, chủ yếu là vì Lý Chính của thôn chúng ta nói với ta, tháng hai năm sau trong huyện sẽ có kỳ thi đồng sinh, ông ấy viết giúp một bức thư giới thiệu. Lần này ta đến, cũng là muốn hỏi hài tử Tiểu Phục kia, xem nó có ý định này hay không."

Tô Nam Triết cau mày, như đang suy nghĩ.

"Hứa Gia Phục năm nay cũng mười một tuổi rồi, có thể đi thi thử một chút, trải nghiệm nhiều hơn cũng có lợi cho nó. Hơn nữa nó là một đứa đầu óc thông minh, nói không chừng lần này thi đỗ đồng sinh."

Hắn nói rồi, đứng dậy.

"Ta đi gọi Tiểu Phục đến."

Tiền Mộc Mộc gật đầu nói:

"Vất vả ngươi rồi."

Tô Nam Triết vẫy tay, vòng qua hành lang rồi đi xa.

Qua một lát.

Một tiếng reo vui, vang lên từ bên ngoài:

"Nương!"

Vừa dứt lời, một bóng người nho nhỏ lao vào.

Chui vào trong lòng của Tiền Mộc Mộc.

Hứa Gia Phục tràn đầy sức sống, lại gọi:

"Nương!"

Tiền Mộc Mộc ôm lấy tiểu gia hoả, cười rồi xoa xoa đầu nó, "Có nghe lời tiên sinh hay không?"

"Có, con siêu cấp ngoan đấy nhé!" Hứa Gia Phục cực kỳ tự tin nói.

Tiền Mộc Mộc cũng gật đầu theo.

"Ừm ừm ừm, Tiểu Tứ nhà ta ngoan nhất."

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Gia Phục từ trong lòng nương thân mình ngẩng đầu lên.

"Nương, người đến là có chuyện gì?"

Bây giờ cũng chưa đến thời gian nghỉ học, nương đột nhiên đến tìm nó.

Ngoài việc có chuyện ra, nó không thể nghĩ ra được gì khác.

"Ừm."

Tiền Mộc Mộc đắn đo, khéo léo hỏi: "Con có hứng thú với việc thi đậu công danh không?"

Hứa Gia Phục nhướng mày.

"Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"

"Ai dô trước đừng quan tâm chuyện đó." Tiền Mộc Mộc vẫy tay một cái, "Con chỉ nói có hứng thú hay không thôi?"

Hứa Gia Phục cau mày, ra vẻ suy nghĩ.

"Tàm tạm."

Nó rất muốn thi lấy công danh, nó cũng có tự tin tuyệt đối, với học vấn hiện tại của chính mình, thì đồng sinh không thành vấn đề, nhưng trên con đường thi lấy công danh cần tiền lộ phí.

Tình hình trong nhà năm nay như thế nào, nó không thể rõ hơn.

Nó không muốn tăng thêm gánh nặng cho gia đình.

Tàm tạm...

Tạm coi là có hứng thú đi?

Không nắm chắc được thái độ của một trong những tiểu phản diện, Tiền Mộc Mộc chỉ có thể thăm dò mà hỏi: "Nếu bây giờ có một cơ hội thi đồng sinh đặt trước mắt con, con sẽ lựa chọn như thế nào?"

Hứa Gia Phục híp mắt lại.

"Người muốn để con đi?"

Nếu như nương muốn nó đi, vậy nó sẽ đi, dù sao thì cũng chỉ là kỳ thi huyện vào tháng hai, tốn chút tâm tư là được.

"Tất nhiên muốn rồi! Ai mà không hy vọng sự ưu tú của nhi mình mình được người khác nhìn thấy?"