Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 377



Ánh mắt của mọi người, đều đổ dồn qua.

Tiền Mộc Mộc ngừng lại.

Cứ mãi giằng co, cũng không phải chuyện hay.

"Vậy thì vãn bối đành mặt dày ngồi xuống vậy."

Nói xong, nàng bước qua.

Ngồi xuống.

Hứa Phương đứng phía sau, nghiến muốn nát hàm sau.

Chính là người này!

Chính người này đã khiến nàng ta biến thành một miếng giẻ rách, cuối cùng chỉ có thể bị ép gả cho loại người như Lưu Đại Tráng, trưởng bối trong nhà không những không đứng về phía nàng ta, mà còn càng ngày càng kính trọng người này.

Nàng ta rất hận...

Nàng ta không thể gả vào một nhà tốt, liên lụy muội muội nàng ta cũng chỉ có thể nương thân gả cho lão góa vợ vừa già vừa nghèo ở trong thôn.

Trong cơn phẫn nộ tột độ, nàng ta không kìm được mà lẩm bẩm:

"Biết chút y thuật đã tưởng mình giỏi lắm, bắt mọi người cùng đợi ngươi, đúng thật là cho rằng mặt mũi của chính mình lớn đến cỡ nào..."

Tiếng lẩm bẩm này, không to không nhỏ.

Vừa khéo để tất cả mọi người có mặt, đều nghe rõ.

Lão trưởng bối trên cao đường, rũ da mắt xuống, rõ ràng không muốn để ý đến trò hề hèn mọn bên dưới.

Hứa lão đầu và Hứa lão thái thái, mặt hiện không vui.

Lại cũng không muốn ở dịp quan trọng như thế này, gây ra chuyện cười.

Hứa Tú Dương nhìn về phía Hứa Văn Lợi, trong mắt mang vẻ không vui.

"Ngươi chính là dạy khuê nữ ngươi như vậy sao?"

Trưởng thôn cũng ho khan một tiếng.

Trong mắt Hứa Văn Lợi lóe lên một tia hung dữ, cây gậy trên tay, đ.â.m thẳng vào bụng Hứa Phương!

"Phụt!"

Nàng ta đau đớn ôm bụng, cau mày gập eo xuống.

Lại đột nhiên đứng thẳng dậy, há miệng la lớn:

"Ta nói— ô ô ô."

Hứa Liên che cái miệng đang la hét.

Lại ấn đầu của Hứa Phương xuống.

Liên tục cúi người xin lỗi.

"Ba vị tổ công, gia gia nãi nãi, a công a nãi, thúc thúc thẩm thẩm, tỷ tỷ cháu mang thai tính tình nóng nảy, xúc phạm đến mọi người, người làm muội muội là cháu này, ở chỗ này nói một tiếng xin lỗi với mọi người."

Tiền Mộc Mộc hơi ngạc nhiên.

Mấy ngày nay không gặp, Hứa Liên thật sự như thoát thai đổi cốt, trở nên lý trí và hiểu chuyện, giống như một người lớn thực sự.

Xem ra, ngược lại bình thường hơn rất nhiều.

Hứa lão đầu ho khan một tiếng.

"Thật sự ngại quá, đã khiến mọi người chê cười rồi."

"Đại nhi tức nhà ta cũng đến rồi, chúng ta nói chuyện chính đi."

Trưởng thôn ho khan, liếc về phía tức phụ trưởng thôn.

Tức phụ trưởng thôn ngay lập tức hiểu lĩnh tâm ý.

Bước lên trước mấy bước, đứng ra.

Trên mặt mang theo ý cười.

"Nhà ta có hai chuyện vui muốn nói, một việc là lão đầu nhà ta, bây giờ chân cẳng đã nhanh nhẹn rồi."

"Một chuyện khác, chính khác là tôn nhi Gia Hưng nhà ta, nó đã định chuyện hôn sư với Lý Xuân Miêu ở thôn Như Khê, dự định vào xuân mùng ba tháng ba năm sau thành hôn!"

Lời này vừa nói ra, Hứa Gia Hưng đứng sau phía sau trưởng thôn, gương mặt chưa thoát khỏi vẻ ngây thơ mang theo hơi chút non nớt, đang lộ ra hàm răng to, khuôn mặt mỉm cười vui vẻ

Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu, thầm thì hỏi:

"Gia Hưng, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

Hứa Gia Hưng vui vẻ không thôi.

"Mười ba."

Tiền Mộc Mộc sững sờ, trong mắt viết đầy bối rối.

Mười ba tuổi thành hôn, có thể hiểu cái rắm gì?

"Này cũng quá sớm rồi đi.."

Tức phụ trưởng thôn cười xua xua tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Không sớm không sớm, có một đống lớn tiểu tử trong thôn mười hai tuổi đã thành hôn rồi!"

Tiền Mộc Mộc nheo mắt.

Hít một hơi khí lạnh.

Được rồi.

Nàng im lặng.

Ngồi cạnh trưởng thôn là Hứa Tú Dương.

Ông ấy che miệng, ho khan hai tiếng.

"Người bị bệnh ở mười dặm tám thôn càng ngày càng nhiều, ta muốn mở khám bệnh từ thiện ở đầu thôn, khám bệnh miễn phí cho mọi người. Ngoài ra, ta định nhận Hứa Tiền thị là đệ tử cuối cùng, ta cũng sẽ truyền tặng hết mọi y thuật học được và gia sản của ta."

Trải qua chuyện Phùng Tiểu Quyên đến quậy phá, ông ấy cuối cùng cũng hiểu ông ấy một thân một mình, sẽ có người nhớ thương một chút gia sản của ông ấy.

Đại chất nhi tức đối xử với ông ấy như thế nào, ông ấy nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng rõ.

Tất cả tài sản của ông ấy, nếu cho cũng phải cho người có tình có nghĩa. Chứ không phải cho người cái gì cũng không làm, chỉ muốn ngồi hưởng thụ quả.

Nhận đệ tử chỉ là cái cớ, dù sao trước đây đại chất nhi tức chưa từng khám bệnh cho người, bây giờ nói như vậy, không đến mất ngày sẽ truyền khắp cả thôn.

Cứ như vậy, thanh âm nghi ngờ sẽ ít đi rất nhiều.

Đại chất nhi tử trên con đường này, cũng có thể càng đi càng thuận lợi.

Mọi người nghe xong, không có ý kiến gì.

Mã A Muội âm thầm không phục.

Đại thẩm này còn đúng thật là đi vận cứt chó, đều đã lớn tuổi như vậy, học y thế mà nàng còn có thể học ra chút môn đạo.

Hứa Tú Dương vừa nói xong.

Đến lượt Hứa lão đầu.

Còn chưa mở miệng, ông ấy đã thở dài trước.

Trên vai giống như, có tảng đá đè nặng lên.

"Nha đầu Hứa Liên này, năm nay cũng mười bốn rồi. Bởi vì hài tử Hứa Lạc kia thân thể không tốt, nên mới bị nương nó làm chậm trễ mấy năm nay, đến hôn sự cũng chưa định, bây giờ cũng đã đến lúc hứa gả cho người ta, người làm gia gia như ta này làm chủ, chuẩn bị gả nó cho Chu gia trong thôn để nối dõi hương hoả."

Lời vừa rơi xuống.

Trong gian chính, bỗng chốc yên tĩnh!

Yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt cáo tụng.

"Ta không đồng ý!"

Hứa Phương thoát khỏi sự kiềm chế, gào giọng la lớn!

"Chu gia chỉ có một mình Chu Quan Phu, hắn ta hoàn toàn là người tuyệt hậu! Vừa già vừa nghèo, vừa xấu vừa thấp, khắp người còn mang mùi người già, ai gả cho hắn ta người đó xui xẻo!"

"Gia gia, người rốt cuộc có biết không, người như vậy chính là đẩy muội muội nhà cháu vào trong hố lửa!"

Hứa lão thái thái cau mày, nghiêm giọng quát:

"Người lớn đang nói chuyện, tiểu hài tử như ngươi xen miệng vào làm gì?"

Hứa Phương phịch một tiếng, quỳ xuống đất.

Chụp lấy góc áo của Hứa lão thái thái, khóc lắc đầu.

"Nãi nãi, van xin người, van xin người đừng làm như vậy. Muội muội cháu không thể gả cho Chu Quan Phu kia, nếu muội ấy gả qua đó, cả đời này sẽ bị hủy mất!"

"Này, này..."

Hứa lão thái thái nhìn quanh bốn phía.

Mọi người không hẹn mà cùng tránh né ánh mắt, ra vẻ không nhìn thấy, cũng không nghe thấy gì.

Danh tiếng nhà Hứa Văn Lợi trong thôn vốn đã không quá tốt, lại thêm chuyện xấu kia của Hứa Phương, mười dặm tám thôn không có người dám đến cửa, ngay cả bà mối cũng không muốn dính vào vận rủi này.

Hứa Văn Lợi lại là người không quan tâm sống c.h.ế.t của người trong nhà, từ khi bị thương ở chân, tính tình càng ngày càng nóng nảy, đối với Hứa Liên không đánh thì mắng.

Hứa Liên chỉ là một tiểu nha đầu nhỏ, chút ý xấu còn sót lại trong lòng, đều là do nương thân nhà mình và tỷ tỷ tiêm nhiễm vào, bản chất vốn dĩ không xấu, tâm tư cũng đơn thuần, Chu Quan Phụ tuỳ tiện cho một ít lương thực, là có thể dỗ dành lừa gạt tới tay.

Chu Quan Phụ và Hứa Liên gặp nhau riêng tư, vừa cho lương thực lại vừa nắm tay, cả thôn không người không biết, thậm chí còn có người nhìn thấy tận mắt.

Mọi người trong thôn đều đang âm thầm đoán xem, lúc nào Hứa Liên sẽ gả Chu gia, nhưng đợi một thời gian, cũng không nghe thấy động tĩnh, còn tưởng chuyện này hỏng rồi.

Không nghĩ tới, thế mà còn có đầu mối...

Mã A Muội đưa mắt hóng chuyện, nhìn ra về phía tướng công nhà mình. Hứa Văn Hòa cau mày, trừng mắt một cái, ý bảo nàng ta yên phận một chút!

Vân Mộng Hạ Vũ

Mã A Mệ bĩu môi, vòng hai tay trước ngực.

Xem kịch vui.

"Mau đứng dậy! Tỷ tỷ." Hứa Liên lôi cánh tay của Hứa Phương, trong mắt loáng thoáng hiện tia lệ quang.

Cổ họng như bị nhét một cục bông, nghẹn ngào đến mức khó chịu.

"Chuyện này là muội gật đầu đồng ý, cũng là muội nói với gia gia. Muội cầu tỷ đừng làm loạn nữa, mau đứng dậy."

"Ta không tin! Ta không tin..."