Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 381



Hai ba nhát đã thái rau xong, Hứa Gia Thạch cầm lấy xẻng cơm, đổ dầu vào trong nồi, động tác cực kỳ nhanh nhẹn.

"Đúng vậy, con cũng biết thúc ấy là vì tốt cho con, cho nên mới mỗi lần đều phối hợp với thúc ấy, đi chịu đủ mọi loại khổ."

Nghe Tiểu Thạch lẩm bẩm, Tiền Mộc Mộc cũng không xen vào, chỉ yên lặng nghe.

Mùa đông, trời cũng tối sớm.

Cơm nước xong xuôi, trời cũng tối sầm.

"Nha Nhi con ở nhà trông, ta đi cùng Tiểu Thạch Đầu bọn nó đi chuyển hết đồ về." Tiền Mộc Mộc dặn dò.

Lý Nha Nhi bế Tiểu Lạc Lạc, nghe vậy gật đầu nói: "Nương, mọi người cẩn thận một chút."

"Biết rồi biết rồi, trong lòng hiểu rõ."

Lưng đeo gùi, Tiền Mộc Mộc dẫn mấy tiểu gia hoả, men theo con đường nhỏ đi về phía đầu thôn, giữa đường gặp Hứa Gia Liên đến dẫn đường.

Mấy người tụ họp, tăng nhanh bước chân.

Đi đến đầu thôn, lại đi thêm một đoạn đường.

Vòng qua bên dốc vào trong rừng, nhìn thấy Linh Nhất bên cạnh một tảng đá lớn, Tiền Mộc Mộc bước qua cây khô trước mặt, đi tới là nhìn thấy đồ đầy đất.

Rất nhiều thứ còn được đóng kiểu hộp quà, nhìn bên ngoài cực kỳ tinh xảo.

Tiền Mộc Mộc: "... Các anh ngươi có tâm."

Thật sự là nhận mà thấy thẹn.

Nàng tự nhận, cũng không làm chuyện gì tốt.

Lại có thể nhận được nhiều quà của Lệ Lâm Thanh và Linh Nhất như vậy.

Lương tâm không hiểu cảm thấy chịu khiển trách, chuyện gì thế này?

"Lạnh quá, nương." Hứa Tiểu Bảo ở bên cạnh nói.

Tiền Mộc Mộc lập tức nói: "Thật sự rất lạnh, chúng ta mau chuyển những thứ này về nhà đi."

Những người khác liên tục gật đầu, tay chân không ngừng bỏ đồ vào trong gùi. Người của cả nhà, chạy đi chạy lại ba lần mới chuyển xong.

Không dễ dàng gì mới bận xong, ngồi trước bàn.

Chính là ăn cơm.

Không ai nói chuyện.

Thật sự đói muốn chết.

Ăn cơm xong, từng người đều tranh nhau rửa bát, Tiền Mộc Mộc bị ồn đến mức đau đầu, trực tiếp bảo mọi người chơi trò kéo búa bao, cuối cùng Hứa Gia Thạch và Hứa Tiểu Bảo thắng.

Hai tiểu gia hoả vui mừng khôn xiết, lon ton chạy vào phòng bếp, mấy hài tử khác cũng không rảnh rỗi, đứa dọn dẹp thì dọn dẹp, đứa chẻ củi thì chẻ củi.

Gian chính và viện đều có bóng dáng đang bận rộn.

Hứa Gia Thạch và Hứa Tiểu Bảo rửa bát xong, bước ra khỏi phòng bếp. Gió lạnh thổi qua, hai đứa rụt rụt cổ.

Ngước mắt lên nhìn thấy Tiền Mộc Mộc đang ngồi dưới mái hiên, Hứa Tiểu Bảo bước lại gần.

"Nương, sẽ bị nhiễm phong hàn."

"Không sao, ta ngồi một lát."

Tiền Mộc Mộc đẩy đẩy người, "Mau vào nhà đi. Đừng mặc y phục mùa hè, mặc quần áo y phục dày mà mấy ngày trước ta chuẩn bị cho con."

Hứa Tiểu Bảo chớp chớp mắt, giọng mềm mại nói: "Nương, con muốn giữ lại mặc vào dịp Tết, mặc y phục mới làm việc sẽ bẩn."

Mấy hài tử vẫn luôn mặc y phục cũ, cho dù nàng mua y phục mới cho, cũng chỉ mặc khi đi học, hoặc là đi làm, thời gian khác đều là mặc một bộ y phục vá chằng vá đụp.

Tiền Mộc Mộc mím môi, xoa xoa đầu tiểu nha đầu.

"Y phục mới mặc dịp Tết, ta sẽ chuẩn bị riêng. Y phục chính là để mặc, hỏng thì ta lại mua, cho nên cứ mặc thoải mái là được."

Hứa Tiểu Bảo có hơi do dự.

Rõ ràng là không muốn.

Nhưng không biết tại vì sao, cô bé lại vui vẻ đồng ý:

"Con biết rồi, nương."

Không biết tiểu nha đầu nghĩ đến ý tưởng gì, chẳng qua chịu mặc y phục mới, Tiền Mộc Mộc vẫn rất vui.

"Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh."

Hứa Tiểu Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhảy nhót tung tăng, đi vào nhà.

Hứa Gia Thạch lại không đi theo, mà đứng yên tại chỗ, "Nương, con có thể trực tiếp đi học đầu bếp được không?"

Nhìn vẻ mặt không vui của thằng bé, Tiền Mộc Mộc cười rồi kéo người lại gần, lại gần nói:

"Tiểu Thạch Đầu nhà chúng ta đây là làm sao vậy?"

Hứa Gia Thạch thở dài như người lớn, như đã suy thấu đáo nói: "Con thật sự muốn ở nhà. Trong nhà chỉ có người và Nha Nhi tỷ, con không yên tâm."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Có phải gặp trở ngại gì ở bên ngoài rồi đúng không?"

Miệng nói vậy, Tiền Mộc Mộc dùng tay.

Chọc chọc vào tim của thằng bé.

Hứa Gia Thạch bị chọc có hơi buồn, thằng bé cười khanh khách rồi tránh ra, "Nương, rất buồn! Đừng chọc nữa!"

Trêu đùa một lúc, Tiền Mộc Mộc thu lại vẻ mặt.

"Tiểu Thạch Đầu, con biết không? Trong cuộc đời con người sẽ có rất nhiều lần d.a.o động ý tưởng, này không thể kiểm soát được. Nhưng con nghĩ xem, nếu con từ bỏ chuyện học đầu bếp này, vậy sau này trong cuộc đời con gặp được chút trắc trở, có phải cũng sẽ nghĩ đến từ bỏ cho rồi sao?"

"Muốn từ bỏ rất dễ dàng, nhưng kiên trì càng đáng quý hơn, bởi vì chỉ có kiên trì, con mới có thể trưởng thành. Chỉ có không ngừng học hỏi, mới có thể khiến con đường tương lai của con, càng đi càng rộng mở."

"Từ bỏ mặc dù không đại biểu cho nhu nhược, nhưng nếu con lựa chọn từ bỏ, sẽ khiến tâm của con trở nên không kiên định. Nếu con kiên trì muốn đi học đầu bếp, rút lại lời vừa rồi, nương sẽ ủng hộ con."

Nàng ôm Hứa Gia Thạch, lắc qua lắc lại, giọng điệu dần trở nên lạnh lùng, mang theo sự cứng rắn không thể nghi ngờ.

"Nhưng con chỉ có một cơ hội, sau khi thay đổi thì không thể thay đổi nữa."

Nghe đến đây, Hứa Gia Thạch hơi do dự.

"Con..."

Bẻ bả vai của Hứa Gia Thạch quay lại, trong mắt Tiền Mộc Mộc viết đầy nghiêm túc.

"Nương không đang đùa với con, cho nên con cũng phải nghiêm túc trả lời, được không?"

Tam bảo là đứa thích hoạt động nhiều, đầu óc đơn giản, lại rất thích suy nghĩ cho người nhà, chỉ cần nhìn thấy chút gì đó, là sẽ thay đổi ý tưởng ban đầu.

Nàng phải ép một phen, để khiến tâm tính của thằng bé triệt để ổn định lại.

Nếu không đến bên phía Kinh Thành, cũng vẫn sẽ suy nghĩ lung tung.

Hứa Gia Thạch cắn cánh môi, ánh mắt long lanh.

"Nương, con phải suy nghĩ một chút."

"Ừm, ta đợi con."

Thả thằng bé ra, Tiền Mộc Mộc vươn tay đẩy một cái.

"Vào nhà đi, cẩn thận bị lạnh."

"Vâng."

Hứa Gia Thạch cúi đầu.

Bứt cục lông bám trên y phục, đi vào nhà.

Mọi người đều ở trong nhà, xung quanh trở nên yên tĩnh.

Gió lạnh bất chợt thổi qua, Tiền Mộc Mộc xoa xoa hai cánh tay, cũng chuẩn bị vào nhà.

"Nương."

Một tiếng gọi, bất ngờ vang lên.

Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu, nhìn về phía Hứa Gia Liên vừa chẻ xong củi, đang xếp những khúc củi vào dưới góc tường.

"Có chuyện gì? Đại Liên."

Hứa Gia Liên vỗ vỗ mùn cưa dính trên y phục, đi đến dưới mái hiên, kéo cái ghế đẩu đến ngồi ở bên cạnh, hai tay đặt xuống đầu gối, ngỏ lòng nói.

"Nương, tiền bạc con mang về lần này, trừ phần cho trong nhà, con cũng giữ lại cho mình một ít. Con xem xét rồi, trạch tử ở huyện Phúc An con không mua nổi, con nghĩ tích góp thêm ít tiền xong, sxây một căn nhà ở bên chỗ đầu thôn."

Tiền Mộc Mộc cắn môi, trong lòng cảm xúc khó tả.

"Đại Liên, này......."

Hứa Gia Liên mím môi, trên mặt lộ ra ba phần ý cười .

"Nương, chưởng quỹ nói muốn trọng điểm bồi dưỡng con, năm sau con có thể đến thời gian về nhà cũng không có. Việc xây nhà con nhờ người vậy."

Hắn thật sự không muốn rời khỏi căn nhà này, nhưng Lý Nha Nhi ở đây.

Hắn không có cách nào thật sự buông bỏ sự ngăn cách.

Có thể ở chung vui vẻ với Lý Nha Nhi, hoàn toàn là dựa vào chút thể diện bên ngoài kia để chống đỡ. Dù sao lần này không dễ dàng gì mới về nhà đón Tết, hắn không muốn nương lại phải bận tâm về hắn và Lý Nha Nhi.