Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 386



Tôn Thụ Dương chẳng thèm ngó tới, trở tay đóng cửa lại.

Trong đầu hắn ta lại không ngừng lặp lại lời Tiền Mộc Mộc đã nói, nhìn nha đầu trên mặt đất, dưới chân hắn ta dừng lại.

Bất đắc dĩ vươn tay.

"Còn không mau đứng lên cho lão tử! Thật sự là thành sự không có bại sự có thừa, ngươi ngoại trừ thêm phiền phức còn có thể làm gì? Quả thực chính là một phế vật! Ngươi thật sự là cùng một cái đức hạnh với nương ngươi, vô dụng lại..."

Tiếng chửi rủa ác độc quanh quẩn bên tai.

Tôn Tú Mỹ vẫn luôn cúi đầu.

Giống như một khúc gỗ.

Sẽ không phản bác.

Nhưng trong lòng lại đang rỉ máu.

Cái ôm của Hứa thẩm thật sự rất ấm áp.

Nếu như nàng ấy là con nhà Hứa thẩm thì tốt biết bao...

...

Đẩy cửa viện ra.

Tiền Mộc Mộc đi vào.

Trong phòng bếp, truyền đến từng đợt hương khí.

Hứa Gia Thạch ở trong viện luyện quyền pháp Linh Nhất dạy, đâu ra đấy, ra dáng ra hình.

Hứa Gia Phục ngồi ở bên cửa sổ trong phòng, mượn ngọn nến đọc sách.

Tiền Mộc Mộc đi vào trong phòng bếp.

Hứa Gia Liên đứng ở trước bếp lò, cầm xẻng xào. Thấy mẹ ruột nhà mình trở về, hắn lau mồ hôi trên trán.

"Nương, đồ ăn sắp chín rồi."

Hứa Tiểu Bảo ngồi trước bếp nhóm lửa, quay đầu quan tâm hỏi: "Nương, con nghe nãi nãi nói Tú Mỹ tỷ bị thương, không sao chứ ạ?"

Tiền Mộc Mộc nhặt lên những mẩu củi rơi lả tả trên mặt đất, đưa cho tiểu nha đầu.

"Da thịt bị thương, dưỡng chừng mười ngày là được."

Hứa Tiểu Bảo nhận lấy, ném vào trong lỗ bếp.

"Trương thẩm thẩm nói Tú Mỹ tỷ chảy rất nhiều máu, như vậy cho dù khỏe lại, khẳng định cũng sẽ có vết sẹo nhỉ..."

Tiền Mộc Mộc mím môi.

Không biết đáp lại như thế nào.

Rất nhanh đồ ăn đã làm xong.

Món ăn đơn giản.

Mọi người ăn xong.

Mỗi người tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Tiền Mộc Mộc chuyển ghế ngồi xuống dưới tàng cây.

Ban ngày mệt mỏi một ngày, đây chính là thời gian nghỉ ngơi không nhiều lắm.

Gió đêm thổi phật, mang theo hàn ý xâm băng.

Không nhịn được mà rùng mình một cái.

Một cái thảm ném qua.

Đập vào mặt.

Quay đầu nhìn lại.

Chỉ nhìn thấy bóng lưng của Hứa Gia Thạch.

Nàng hiểu ý cười.

Kéo chăn ra, đắp lên người.

Tiểu Thạch Đầu quan tâm, có đôi khi thật sự là trực tiếp khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng.

...

Thời gian trôi qua cực nhanh.

Trong nháy mắt, đã qua mấy ngày.

Việc đào mương nước được tiến hành đâu vào đấy. Công trình vận động toàn thôn này nhanh chóng chào đón giai đoạn kết thúc.

Từ cuối thôn xuyên thẳng đến đầu thôn, cả một mương nước cần lát đá, đè lại đất thông phía dưới, để tránh sau này lại mưa to xối xả, tất cả đều là bùn vàng và đất cát lấp kín.

Còn có kênh nước trên núi, lần này mưa to, kênh nước cũng có một bộ phận bị phá vỡ, cần tốn nhân lực bảo trì lại một chút.

Vận chuyển đá thành công trình tốn nhiều công sức và thời gian nhất.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lý chính rút nam tử cường tráng trong thôn ra, ròng rã vận chuyển hai ngày, mới mang tảng đá cần thiết lên núi.

Từ sáng sớm trải đến ban đêm, mới tính là chân chính làm xong.

Hứa Gia Liên đi vào trong viện, run run rẩy rẩy.

Dưới chân phù phiếm, hai bên cánh tay vừa đỏ vừa sưng.

Hắn cũng là một thành viên trong đội vận chuyển tảng đá.

Thật sự là quá mệt mỏi.

Tiền Mộc Mộc đỡ người, ngồi ở trên ghế.

Hứa Tiểu Bảo bưng tới một chậu nước.

Nhúng khăn tay, lại vắt khô.

Đưa qua.

"Đại ca ca, lau mồ hôi."

Hứa Gia Liên nhếch miệng cười.

"Tiểu muội ngoan."

Đưa tay muốn tiếp lấy, nhưng hai tay mềm nhũn vô lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Căn bản không bắt được.

Trượt xuống mặt đất.

Tiền Mộc Mộc nhặt lên.

Rửa sạch sẽ.

Tay cầm tay, lau mặt cho người ta.

"Đại Liên, chuyện sáng sớm ngày mai con phải đi, có nói với lý chính chưa?"

Hứa Gia Liên vừa nhắm mắt hưởng thụ mẹ ruột chăm sóc.

"Có nói."

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

"Vậy thì được, con ăn cơm rồi ngủ một lát."

"Chờ xe của Hoàng Nhị đến, ta gọi con rời giường."

Vừa nghĩ tới phải rời khỏi nhà, Hứa Gia Liên trở nên có chút thất lạc.

Nhưng trong giây lát lại nghĩ đến, hắn còn gánh vác trọng trách nuôi sống gia đình, hứa hẹn muốn cho nương ở trong nhà lớn, trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực!

Hắn lập tức tỉnh táo lại, nắm chặt nắm đấm.

"Nương, con nhất định sẽ cho người sống tốt!"

Đề tài quá mức nhảy vọt, Tiền Mộc Mộc sửng sốt.

Sau đó mới phản ứng lại.

Nàng cười có chút bất đắc dĩ.

"Được được được, ta chờ. Phải ăn cơm no, mới có sức kiếm nhiều tiền."

"Ta đi ăn cơm ngay đây!"

Hứa Gia Liên giống như được tiêm m.á.u gà.

Nhanh chóng ăn cơm xong, tắm nước lạnh, liền muốn lên giường đi ngủ, cửa viện đột nhiên bị gõ vang.

Mắt nhìn trái phải, nương và các đệ đệ muội muội đều không có ở đây, hắn đi lên mở cửa sân ra.

Vào rèm liền thấy người của Tiền gia.

Hứa Gia Liên mặt không biểu tình, trở tay đóng lại.

Còn thuận tay cài then cửa lại.

Tiền lão thái thái gõ cửa ở bên ngoài, bang bang rung động.

"Hứa Gia Liên, mở cửa! Mau mở cửa ra!"

Động tĩnh quá lớn, làm ầm ĩ người trong nhà chính đi ra.

Hứa Gia Thạch ngước mắt, nhìn Tiền Mộc Mộc đứng dưới mái hiên.

Trong mắt tràn ngập lo lắng.

"Ta vừa mới mở cửa, nhìn thấy người của Tiền gia."

Tiền Mộc Mộc nhíu mày.

"Cho nên?"

"Ngày mai ta phải đi, nhưng người Tiền gia không thấy yên tĩnh, ngài ở nhà một mình thật sự không có vấn đề sao?"

Tiền Mộc Mộc cười.

"Yên tâm đi, ta tự có biện pháp giải quyết."

Nàng còn buồn bực, đứa nhỏ này dùng ánh mắt đó nhìn nàng như thế nào, thì ra là lo lắng cái này...

Hứa Gia Liên mím môi.

Quay đầu nhìn về phía Hứa Gia Thạch.

Vừa định mở miệng, Hứa Gia Thạch lại nói:

"Qua hai ngày nữa ta và Tứ đệ cũng phải đi trấn trên, Tứ đệ một tháng mới trở về một lần, ta thì ít nhất cũng phải hơn nửa năm."

Hứa Gia Liên khó nén lo lắng.

"Nương, người nhất định thường xuyên viết thư, báo cho nhi tử biết tình hình gần đây."

"Nếu ta có ngày nghỉ, sẽ trở về thăm ngài."

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

"Được, mấy người các con mau đi nghỉ ngơi."

Mấy đứa nhỏ hai mặt nhìn nhau, trong mắt là lo lắng khó nén, nhưng cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cúi đầu kết bạn trở về phòng.

Trong viện một lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Từng đợt gió nhẹ thổi qua, Tiền Mộc Mộc bọc chăn, cũng trở về phòng.

...

Sáng sớm hôm sau.

Tiền Mộc Mộc nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên ngửi thấy một mùi m.á.u tươi, cau mũi ngửi ngửi, xác định mình không ngửi nhầm, nàng chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú trước mắt phóng đại vô hạn.

Đồng tử Tiền Mộc Mộc chấn động, mạnh mẽ co rụt lại phía sau.

Thấy rõ ràng người tới, trên mặt nàng nhiễm ba phần tức giận.

"Lệ Lâm Thanh, ngươi muốn hù c.h.ế.t ai vậy?"

Lệ Lâm Thanh mất hết huyết sắc, cánh môi trắng bệch, nửa bên tay áo bị m.á.u xâm nhiễm, hắn đè thấp giọng nói:

"Ta bị người truy sát chạy trốn tới nơi này, để cho ta trốn một chút."

Tiền Mộc Mộc nghe vậy không hỏi nhiều, vén chăn lên khoác áo ngoài lên vai, đỡ Lệ Lâm Thanh ngồi xuống ghế, xé quần áo dính m.á.u ra băng bó cho hắn.

Một giây trôi qua.

Tiền Mộc Mộc lau mồ hôi trên trán, đẩy cửa phòng ra lấy một chậu nước lạnh, lau qua cho Lệ Lâm Thanh một chút, sau đó nói:

"Trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi ở trong phòng của ta đi, ta đi làm chút điểm tâm ăn sáng."

Đứa bé Đại Liên kia đã đi rồi, mấy ngày nay trong thôn làm đủ mọi việc, làm mấy đứa nhỏ đều mệt quá sức, hiện tại cả đám đều còn đang ngủ.