"Còn có thể làm gì nữa, tất nhiên là đi mua cây mạ rồi." Tiền Mộc Mộc vừa nói, vừa đi xuống dốc.
"Lúc này đi mua mạ sợ là không dễ dàng gì, ta cũng xem giúp ngươi, xem nhà ai còn thừa cây mạ, ta nhớ trước đây có ai đó nói với ta, nhà nàng ấy cấy mạ muộn..." Trương thẩm tử vừa lẩm bẩm vừa nói.
Tiền Mộc Mộc đưa mắt nhìn một cái, cười mà không nói.
...
Hứa gia cuối làng.
Tiền Mộc Mộc đẩy cổng vào thì thấy Lý Nha Nhi đi từ trong phòng ra, cầm chậu tã, nàng bước tới nói:
"Đưa cho ta, để ta giặt."
Tối qua Hứa Hỉ Lạc khóc quấy, làm sao cũng không chịu ngủ, Lý Nha Nhi tốn rất nhiều tâm sức, mãi cho đến tảng sáng mới dỗ được tiểu gia hoả ngủ, hôm nay cũng không có thời gian để ngủ bù.
Bây giờ nàng ấy vừa mệt vừa buồn ngủ.
Cả người vô lực.
Nương chủ động giúp đỡ, nàng ấy tất nhiên rất vui.
Trong lòng tràn đầy biết ơn, Lý Nha Nhi đưa chậu ra, nhấc váy ngồi xuống ghế đẩu nhỏ bên cạnh để nghỉ ngơi, miệng hỏi:
"Nương, từ tối qua người cứ chạy ra ngoài suốt, là trong ruộng nhà chúng ta xảy ra chuyện gì sao?"
Tiền Mộc Mộc múc nước vào chậu, nghe vậy cũng không giấu giếm.
"Ừm, thóc lúa trên ruộng bị người ta nhổ mất, vừa nãy cuối cùng cũng bắt được hung phạm..."
"Cái gì?!"
Chưa đợi Tiền Mộc Mộc nói xong, đã bị cắt ngang.
Lý Nha Nhi kích động đứng dậy.
Mắt giận trợn tròn.
"Là ai làm? Cũng không sợ đoạn tử tuyệt tôn!"
Tiền Mộc Mộc giơ tay đè xuống, ý bảo Lý Nha Nhi bình tình đừng vội.
"Chuyện này Lý Chính và các lão tổ tông sẽ cho chúng ta một lời giải thích, con đừng bận lòng."
"Chỉ là mạ trên ruộng không thể dùng được nữa, lát nữa ta còn phải ra ngoài một chuyến, đi xem nhà ai còn thừa lúa, mua về trồng lại vào ruộng."
"Vậy còn chờ gì nữa? Nương, người mau đi đi!" Lý Nha Nhi kéo chậu lại về phía mình, cầm tã lên vò, "Chút chuyện nhỏ này con làm là được thôi, không cần nương giúp."
"Không sao, cũng không vội lúc nhất thời này." Tiền Mộc Mộc lại kéo chậu đến trước mặt chính mình, đẩy Lý Nha Nhi vào trong phòng.
"Con chăm sóc hài tử cũng rất vất vả, có thể nghỉ ngơi nhiều một chút thì nghỉ ngơi nhiều một lát đi. Những chuyện trong nhà này, trong lòng ta đều có tính toán."
Lý Nha Nhi có lòng, lại muốn nói thêm gì đó.
Tiền Mộc Mộc lại không cho cơ hội đó.
Trực tiếp đẩy người vào trong phòng.
"Nghỉ ngơi cho tốt, nhé!"
Vừa dứt lời, Tiền Mộc Mộc đóng cửa lại.
Hai ba động tác giặt sạch tã, phơi lên dây thừng.
Phẩy nước trên tay, đo vào phòng của mình.
Đóng cửa lại.
Mở siêu thị trực tuyến ra.
Rất dễ dàng tìm thấy biểu tượng cây mạ.
0,5 đồng tiền, một cây mạ.
Hứa gia chỉ có một mẫu ruộng lúa.
Diện tích hơn 600 mét vuông.
Số cây mạ cần thiết, hẳn là khoảng bốn trăm bốn mươi cây.
Chuyển đổi ra, thì cần 220 đồng tiền.
Giá cả cũng khá công bằng.
Việc cây mạ đã giải quyết xong.
Nhưng làm sao để công khai với mọi người...
Lại là một vấn đề không nhỏ.
Tiền Mộc Mộc cắn móng tay, nghĩ một hồi.
Diễn trò, vẫn phải diễn cho đủ bộ.
Không thể lấy ra trực tiếp như vậy.
Cách an toàn nhất, chính là trước tiên đi vòng quanh các thôn trấn xung quanh.
Lại chọn thời cơ thích hợp, để mọi người đều nghĩ rằng chỗ mạ này là nàng mua từ trong tay người khác.
Ừm!
Làm như vậy đi!
Tiền Mộc Mộc quyết định xong chủ ý.
Liền đi phòng bếp, bắt tay vào nấu cơm trưa.
Việc thì phải làm, cơm cũng phải ăn.
Nhóm lửa lên.
Vừa mới cho gạo vào nồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương thẩm tử đã tìm đến.
"Mộc Mộc, ta dò hỏi được rồi, Trần gia ở thôn Mộc Qua còn cây mạ! Thế nào? Đợi lát nữa chúng ta cùng đi một chuyến?"
"Được, nghe ngươi." Đậy vung lại nấu, Tiền Mộc Mộc ngồi trước lò bếp, thêm củi vào trong.
Đột nhiên nhớ ra trong tủ bát còn có khoai lang hấp sáng nay, chưa ăn hết, nàng lại đứng dậy, đi bưng khoai lang ra ngoài, cầm một củ đặt lên bàn bếp.
Không lên tiếng mời.
Trương thẩm tử cũng không coi mình là người ngoài, đi tới lấy một củ to, tựa vào bên cửa, cho vào trong miệng.
"Ta đúng thật là khó hiểu, Hứa Cúc Hoa cũng sống ở nhà Hứa A Xuân một năm rồi đi, sao vẫn chưa thể buông tha cho người kia nhà ngươi, luôn muốn đối phó với ngươi? Người kia nhà ngươi rốt cuộc đã hạ bùa gì cho nàng ta, khiến nàng ta nhớ mãi không quên?"
Tiếng động từ cửa viện truyền đến, người còn chưa đến.
Tiếng nói đã truyền vào trước.
"Mộc Mộc tỷ, ngươi có ở nhà không?"
Tiền Mộc Mộc nghe ra đây là giọng nói của Phạm Ngọc An, nghiêng đầu hô ra ngoài:
"Có ở! Phòng bếp, vào đi!"
Vừa dứt lời, người đã đến.
Phạm Ngọc An mặc một chiếc váy dài xanh biếc, đầu tóc dài buông sau lưng, dung mạo xinh đẹp, như tiên nữ hạ phàm, quanh người toát ra một loại khí chất siêu phàm thoát tục.
Khóe miệng nàng ấy lộ ra một nụ cười dịu dàng, còn rực rỡ hơn cả ánh dương buổi sáng trên núi.
"Mộc Mộc tỷ, nhà ta còn chưa nấu cơm, ta có thể đến nhà ngươi ăn chực một bữa không?"
"Tất nhiên là được rồi." Tiền Mộc Mộc lập tức đáp.
"Đã đưa Như Ý về kinh?"
"Ừm, ta đích thân tiễn đi." Phạm Ngọc An cười nói.
"Cũng đã ở chỗ ta tận mấy tháng rồi, trong nhà con bé đã viết thư mấy lần thúc giục con bé trở về, nha đầu kia mạnh mẽ kéo dài mất nửa tháng mới chịu đi, lúc ta về, còn cáu kỉnh với ta không chịu buông tay."
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiền Mộc Mộc nghe vậy, cười một tiếng.
"Lúc ban đầu con bé còn chê đủ thứ, bây giờ lại không nỡ rời đi." Trương thẩm tử ở bên cạnh nói.
"Ở đây dưỡng người." Phạm Ngọc An nói.
"Dưỡng người gì chứ, đều sắp nghèo c.h.ế.t rồi." Trương thẩm tử thuận miệng oán hận.
Phạm Ngọc An nghe thấy, chỉ cười cười.
Nhìn thấy chậu cải thảo đang ngâm nước trong cái chậu trên đất, nàng xắn tay áo đi qua, thành thạo rửa sạch.
Trương thẩm tử thấy vậy, nói với Tiền Mộc Mộc một tiếng, hẹn thời gian xong rồi trở về nhà mình.
...
Tối qua mưa lớn, hôm nay trời âm u.
Ăn trưa xong, Tiền Mộc Mộc nói với người nhà một tiếng, đến phòng bếp cầm một con d.a.o chặt củi rồi ra khỏi nhà.
Hai năm nay, mùa màng khắp nơi thất thu.
Mười dặm tám thôn đều không thái bình,
Mang theo d.a.o chặt củi để tự vệ, là điều không thể thiếu.
"Chúng ta đi nhanh một chút, chiều còn có thể trở về kịp, ta không muốn qua đêm ở bên ngoài." Trương thẩm tử nói.
"Ta cũng không muốn." Tiền Mộc Mộc nói.
Hai người nói xong, cũng không nói thêm gì nữa.
Rảo bước, đi về phía thôn Mộc Qua.
Trèo qua một ngọn núi.
Đi thêm một quãng đường.
Cuối cùng cũng đến thôn Mộc Qua.
Trương thẩm tử đi trước dẫn đường, đi thẳng đến Trần gia.
Tiền Mộc Mộc đi theo phía sau, nhìn trái ngó phải.
Dọc đường, không nhìn thấy người gì.
Lại luôn cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Hơn nữa, còn không chỉ một hai đôi mắt.
Như hình với bóng.
Tiền Mộc Mộc mím môi, không hiểu sao thấy không thoải mái.
Đến trước cửa viện Trần gia, Trương thẩm tử giơ tay gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vừa dứt, lại mãi mà không thấy ai trả lời.
Trương thẩm tử hắng giọng, hô vào bên trong:
"Trần đương gia, ta là người Trương gia thôn Lộ Sơn, muốn thương lương chút chuyện với ngươi!"
Một đàn quạ đậu trên cây ở bên cạnh chỗ rẽ của con đường nhỏ, bỗng bay cút lên!
Một tiếng mắng bén nhọn vang lên:
"Thứ bẩn thỉu! Đều cút hết cho ta!"
Một hòn đá, cũng theo đó mà bay tới.
Tiền Mộc Mộc tránh sang một bên.
Hòn đá không nghiêng không lệch, rơi đúng vào vị trí nàng vừa mới đứng.