Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 404



Lông mi của Tiền Mộc Mộc nhếch lên, nhìn Phạm Ngọc An.

Cánh môi hé mở, cố gắng nói ra cái gì đó.

Cuối cùng, lại cũng không nói gì cả.

Chỉ lắc lắc đầu.

Đi đến trước bếp lò.

Ném củi vào bên trong.

Nhìn thấy vẻ thất hồn lạc phách của Tiền Mộc Mộc, Phạm Ngọc An cau mày, bận lòng không nói lên lời, nàng múc rau trong nồi ra, gọi Hứa Tiểu Bảo, bảo bưng rau đến gian chính.

Rau xanh dư lại cũng được nàng xào xong.

Nàng mở miệng nói:

"Mộc Mộc tỷ, ăn cơm thôi."

Tiền Mộc Mộc gật đầu một cái, chống tay lên đầu gối đứng dậy, ôm một chồng bát vào người rồi đi về gian chính.

Phạm Ngọc An tháo tạp dề ra, đi theo phía sau.

Rất muốn quan tâm, lại không biết bắt đầu từ đâu.

Khi đi qua dưới hiên, nàng nhìn thấy Hứa Tú Dương, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi:

"Tam thúc, Mộc Mộc tỷ rốt cuộc làm sao vậy? Vừa trở về đã ủ rũ mặt mày, cảm giác giống như gặp phải chuyện gì đó."

Hứa Tú Dương thở dài một tiếng.

"Ngươi đến muộn, không biết rõ về hài tử đó. Trước đây trong thôn chúng ta có một tiểu nam hài nhi tên là Thặng Phạn, nương c.h.ế.t cha chạy theo nữ nhân khác, hài tử đó rất thân với đại chất nhi tức. Đại chất nhi tức thương hài tử đó như thân sinh, hài tử trong nhà có phần, cũng có một phần cho hài tử đó."

"Sau đó, hài tử vị bị đại bá nương nó bán đi, đại chất nhi tức vẫn luôn nhờ quan hệ tìm kiếm... Vừa rồi nhận được một bức thư, là tin tức qua đời hài tử Thặng Phạn đó, trong lòng nàng đang rất khó chịu."

Phạm Ngọc An mím cánh môi.

"Đó quả thật không quá dễ chịu."

"Đúng vậy, còn không phải sao. Aiz..." Hứa Tú Dương lại thở dài một tiếng, bước qua ngưỡng cửa, đi vào ngồi xuống.

...

Ngày hôm sau.

Hiếm thấy có một ngày nắng đẹp.

Ánh dương cao vợi, chiếu chói mắt người ta.

Tiền Mộc Mộc nhanh chóng ôm hết chăn mền trong nhà ra, phơi trong viện Phạm gia, gọi Toàn Bách Xuyên và Hứa lão đầu, cùng nhau sửa chữa ngói trên mái nhà.

Lúc trước mưa lớn, dột nước.

Hai hài tử đều ngủ chen với nàng.

Hôm nay không dễ dàng mới trời quang mây tạnh, thế nào cũng phải sửa chữa một chút.

Nàng vốn dĩ định bỏ tiền, thuê người đến sửa.

Nhưng trước mặt nhà nhà hộ hộ trong thôn đều túng quẫn, còn đói đến c.h.ế.t người.

Nàng lại có tiền mời người, đến sửa ngói lát gạch...

Không bị người ta nhớ thương mới là lạ.

Hơn nữa, người thuê được cũng không biết nhân phẩm thế nào.

Nghĩ đi nghĩ lại.

Vẫn là mời người nhà đến sửa là ổn thoả nhất.

"Ngươi cẩn thận một chút, đừng rơi xuống dưới." Tiền Mộc Mộc đứng ở một chỗ vững chắc, nhặt những viên ngói lộn xộn, thuận miệng dặn dò Toàn Bách Xuyên.

"Yên tâm, sư phụ, ta đứng ổn." Toàn Bách Xuyên lời thề son sắt nói.

Tiền Mộc Mộc cười một tiếng, cũng không quan tâm hắn nữa.

"Đại nhi tức." Hứa lão đầu ở một chỗ khác trên mái nhà gọi.

"Người gọi con có chuyện gì?" Tiền Mộc Mộc quay đầu hỏi.

Hứa lão đầu tránh bụi trên ống tay áo, lau mồ hôi trên trán, nói: "Ta đã kiểm tra rồi, ngói trên mái nhà không hỏng mấy miếng, chỉ là do gió lớn thổi loạn lên, lấy lên rồi trải lại là được."

Tiền Mộc Mộc gật đầu nói:

"Được, vậy người lo liệu."

Trải lắp mái nhà là công việc kỹ thuật.

Nàng thật sự không biết làm.

Cũng may là trước đây lão thái thái nói với nàng, lão nhân gia biết cái này, hôm nay nàng mới có thể gọi người đến.

Nếu không cứ kéo dài như vậy, hai hài tử cũng không biết phải ngủ chen chúc với nàng bao lâu nữa.

Theo sự chỉ huy của Hứa lão đầu, Tiền Mộc Mộc và Toàn Bách Xuyên phối hợp với nhau, nhặt hết ngói xuống, sắp xếp lại.

Ngói hỏng thì vứt đi, ngói tốt thì giữ lại.

Rồi lại chuyển từng đợt từng đợt lên mái nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hứa lão đầu ở phía trên, xếp ngói thành hàng.

Cứ như vậy mà làm.

Mãi đến chiều mới xong.

Ba người ngồi trong viện, tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

"Nương, uống nước." Lý Nha Nhi bưng khay đựng ba bát nước đi tới, giọng ôn hòa nói.

Lấy một bát nước từ khay, Tiền Mộc Mộc nói tiếng cảm ơn, ngửa đầu một hơi uống cạn.

Lý Nha Nhi đưa từng người.

Khi đến lượt Toàn Bách Xuyên.

Nàng bưng bát nước kia, tự tay đưa qua, nói:

"Vừa phải lo chuyện ở y quán, còn phải đến giúp nhà ta, vất vả cho ngươi rồi, Bách Xuyên."

Lý Nha Nhi và Toàn Bách Xuyên chỉ kém nhau một tuổi.

Gọi một tiếng Bách Xuyên, cũng không tính là quá mạo muội.

Toàn Bách Xuyên hơi dụt dè nhận lấy bát nước kia, mang theo ba phần ngại ngùng nói: "Không phiền phức, chuyện nhà sư phụ chính là chuyện của ta."

Trên mặt Lý Nha Nhi mỉm cười, nghe vậy cũng không nói gì.

Đưa nước trà xong, nàng ấy quay đầu vào trong nhà.

Toàn Bách Xuyên mặc dù là đồ đệ của nương, nhưng dù sao vẫn là nam nhân bên ngoài, nếu nàng ấy không né tránh, trong thôn chắc chắn sẽ tuyền ra tin đông.

Nàng không muốn làm nương khó xử.

Ngồi nghỉ một lát, Tiền Mộc Mộc nhìn Hứa lão đầu và Toàn Bách Xuyên, "Hôm nay ăn cơm ở nhà con."

Hứa lão đầu gật đầu đồng ý.

Toàn Bách Xuyên lại xua tay.

"Hôm nay là ngày giỗ của phụ mẫu ta, cô phụ đã nói, tối nay phải ăn cơm ở nhà."

Ngày giỗ của phụ mẫu... Thì quả thật nên trở về.

Tiền Mộc Mộc nghĩ đến đây, nói:

"Được, vậy ta không giữ ngươi nữa."

Toàn Bách Xuyên đặt bát xuống, lại thuận tiện rửa tay, chào hỏi một tiếng rồi đi ra ngoài cửa.

Vừa hay gặp được Hứa lão thái thái.

Hai người chào nhau một tiếng.

Toàn Bách Xuyên rời đi.

Hứa lão thái thái xách giỏ rau đi vào, đưa mắt mái nhà vừa được sửa lại, trong mắt cuộn lên ý cười.

"Ba người các ngươi, tay nghề không tệ!"

Tiền Mộc Mộc cười một tiếng.

"Không tệ gì chứ, toàn bộ là công lao của cha chồng."

Hứa lão đầu nghe vậy cũng cười.

"Con và Bách Xuyên phối hợp rất tốt, cũng chính là do các con phối hợp tốt, mới có thể xong chuyện nhanh như vậy."

"Ai đo, từng người còn khiêm tốn nhường nhau." Hứa lão thái thái cười trêu chọc một câu, đi về phía phòng bếp.

Ở trong phòng nghe thấy Toàn Bách Xuyên rời đi, Lý Nha Nhi cũng đi từ trong phòng ra, cầm chổi quét sân.

Tiền Mộc Mộc lại xắn tay áo lên, đi vào phòng bếp giúp đỡ một tay.

Hấp cơm trộn với khoai lang, Hứa lão thái thái đứng trước bếp lò, đổ dầu vào nồi, đổ một bát dưa muối to vào, vung xẻng cơm trên tay đảo qua đảo lại, miệng cũng không ngừng nói:

"Sửa nhà cửa rất quan trọng nhưng chuyện cây mạ cũng không thể trì hoãn, con phải nhanh lên một chút."

Tiền Mộc Mộc nhìn chằm chằm vào ngọn lửa hừng hực trong bếp lò, ánh lửa nhảy nhót trong mắt, cũng chiếu lên khiến gương mặt của nàng hơi đỏ lên, giống như một bức tranh màu, sống động mà rực rỡ.

"Con biết, trong lòng có tính toán."

Đang om dưa muối trong nồi, Hứa lão thái thái một tay chống eo, nhìn gương mặt bình tĩnh như nước của nhi tức phụ nhà mình, không nhịn được mà lẩm bẩm:

"Hai năm nay con càng ngày càng trầm ổn, làm gì cũng có tính toán trong lòng, ta yên tâm rồi. Lần này chuyện thóc lúa là cả nhà Hứa Đại có lỗi với con..."

"Cả nhà Hứa Đại chính là đám vô lại nhưng con còn có hài tử, không đến bước vạn bất đắc dĩ, ta vẫn khuyên con đừng xé rạch mặt, bức ghé đến đường cùng thì ai cũng không biết nó sẽ cắn con như thế nào."

Tiền Mộc Mộc gật gật đầu.

"Biết, con đều biết."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Người ta không kiêng nể gì, con cũng không thể để mặc mọi thứ không quản, Nha Nhi, Lạc Lạc, Tiểu Bảo và Tiểu Tề đều là điểm yếu của con." Hứa lão thái thái nói.

"Vâng." Tiền Mộc Mộc đáp ngắn gọn.

Cuối cùng, có lẽ cảm thấy có hơi lạnh nhạt.

Nàng chủ động mở miệng nói:

"Người cứ yên tâm, con sẽ không lấy an nguy của người nhà mình, để giận với loại người không biết an phận như vậy."