Đưa đôi đũa qua, Tiền Mộc Mộc có hơi bất lực.
"Tam thúc, tâm tư của thúc đừng quá đơn thuần như vậy, được không?"
Hứa Tú Dương cũng cảm thấy chính mình hơi ngu ngốc, dễ như trở bàn tay để người vào, không chỉ chuốc phiền phức cho chính mình, còn khiến đại chất nhi tức cũng bị liên lụy.
Nghĩ đến đây, Hứa Tú Dương có hơi chán nản.
Cầm đôi đũa, cảm thấy không nuốt nổi đồ ăn.
Toàn Bách Xuyên bước từ trong trong phòng ra, tay cầm một cái chậu, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc, giọng hắn sang sảng nói:
"Sư phụ, ngươi đến rồi."
Tiền Mộc Mộc khẽ gật đầu một cái.
"Ta đến đưa bữa sáng, lát nữa sẽ đi."
"Đi chỗ nào?" Toàn Bách Xuyên thuận miệng hỏi.
"Tìm mạ."
Tiền Mộc Mộc đáp một tiếng, nói với Hứa Tú Dương:
"Tam thúc, thúc ăn trước, cháu đi làm việc trước."
Hứa Tú Dương nghe vậy, vội gật đầu nói:
"Được, cháu đi đi."
Tiền Mộc Mộc ra khỏi cửa viện, đi về phía nhà mình.
Thuận theo con dốc đi xuống, đụng mặt Dương quả phụ.
Nàng mắt liếc ngang, vòng qua bên cạnh.
Dương quả phụ lại đột nhiên mở miệng:
"Hứa Tiền Thị, nghe nói có bà mối đến nhà người?"
Tiền Mộc Mộc làm như không nghe thấy, không có nửa phần phản ứng mà tiếp tục đi.
Dương quả phụ đứng yên trên dốc, trong giọng nói mang theo trêu chọc:
"Bây giờ ngươi rất được hoan nghênh đấy, nam nhân độc thân trong vòng mười dặm tám thôn đều muốn sống cùng ngươi, còn đúng thật là cực kỳ được săn được."
Tiền Mộc Mộc dừng bước, nghiêng người nhìn qua.
Đụng phải đôi mắt không thể gọi là thân thiện kia.
Nàng cong khoé môi.
Đổ thêm dầu vào lửa nói:
"Thế nào? Ngươi ghen tị rồi?"
Mắt Dương quả phụ trợn lên!
Trong mắt hiện lên ý giận.
Miệng lại không chịu yếu thế:
"Ha?! Ta ghen tị ngươi?"
"Đúng thật là chuyện cười lớn! Với cái dáng người như ván vò quần áo của ngươi, ai thèm hiếm lạ ghen tị ngươi chứ, ta đây là cảm thấy tiếc và thương hại, cho những tên nham nhân muốn sống cùng ngươi kia, dù sao bọn họ cũng không hiểu rõ cách làm người của ngươi như ta, chỉ nhìn thấy một số thứ bên ngoài, bỏ qua bản chất bên trong."
Nói xong, Dương quả phụ cố ý ưỡn bộ n.g.ự.c đầy đặn của mình lên.
Tiền Mộc Mộc nheo mắt lại một chốc.
Cười mà không nói.
Tiếng cười vô duyên vô cớ, khiến Dương quả phụ cực kỳ không dễ chịu.
Nàng ta về trước ba bước, giận dữ mắng:
"Ngươi cười cái gì?! Có gì đáng cười chứ!"
Đối mặt với câu hỏi này, Tiền Mộc Mộc không trả lời mà hỏi lại:
"Hài tử nhà ngươi được ghi dưới danh nghĩa của Từ Lão Hàm, ngươi hẳn là rất vui mừng đúng không."
Hai ngày trước, Lý Chính đã nói chuyện này với ba vị lão tổ tông.
Vừa trùng hợp, hôm qua đúng là ngày lành.
Ba vị lão tổ tông bàn bạc một hồi, bảo Dương quả phụ bế hài tử đến từ đường, ghi dưới danh nghĩa của Từ Lão Hàm.
Nếu là họ nhà mình, lão tổ tông chắc chắn sẽ nghiêm túc hơn một chút.
Đàng hoàng nghiêm túc chọn một ngày lành.
Thắp hương, dập đầu bái tổ tiên.
Nghi lễ đều được thực hiện đầy đủ.
Họ Từ cũng được, họ Dương cũng thế.
Đều chỉ là họ ngoài, ghi vào cũng chỉ là ghi vào.
Ghi tên chỉ là chuyện nhỏ, nhưng việc thay cha của hài tử thành người khác làm, thì lại là chuyện lớn đáng để bàn tán.
Việc ghi tên vừa kết thúc, còn chưa đến nửa ngày.
Cả thôn đều truyền chuyện này đi.
Sau lưng, cũng không biết có bao nhiêu người đang khua môi múa mép.
Lời này của Tiền Mộc Mộc, chẳng khác nào rắc muối vào vết thương của Dương quả phụ.
Gương mặt Dương quả phụ trở nên dữ tợn.
Nâng cuốc trên tay lên, nhắm chuẩn bổ xuống!
Tiền Mộc Mộc tránh ra phía sau.
Ngay lập tức, đột nhiên xoay mạnh cái ô giấy trong tay!
Nước mua lách tách, b.ắ.n hết lên người Dương quả phụ.
Nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của Dương quả phụ, nàng cong môi bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng cười sảng khoái, tâm trạng cực tốt.
Dương quả phụ nổi trận lôi đình, gạt nước mưa trên người đi, vung cuốc đuổi theo, "Ngươi là tiện nhân! Cứ phải nồi nào không sôi nhấc nồi đây[1]!"
[1] ý chỉ cố tình chạm vào chỗ đau của người khác.
Tiền Mộc Mộc thành thục lão luyện mà tránh né, miệng cay độc nói:
"Ngươi người này cũng thật kỳ lạ, ta còn chưa định chọc ngươi, là ngươi cứ phải lao vào gây chuyện với ta, ngươi nói xem ngươi có phải là đầu óc bị phân vào, không lắc một cái thì sẽ đông đặc lại?"
"Nương! Ngươi nói đầu óc ai có phân?! Ngươi có bản lĩnh thì nói lại lần nữa!" Dương quả phụ thật sự bị tức đến mức phát điên.
"Ngươi không chỉ đầu óc không thông minh, mà tai cũng không nghe được lời người nói." Tiền Mộc Mộc không chịu nhường bước mà đáp trả.
Dương quả phụ đỏ mặt tía tai, tức giận ném cuốc đi.
Đi lên trước vài bước, giơ tay lên định tát!
Tiền Mộc Mộc ngả người về phía sau tránh né.
Chụp lấy cánh tay đó.
Xiết mạnh một cái!
"A!" Dương quả phụ kêu thảm một tiếng.
Trong mắt đều nhiễm ý đau.
Tiền Mộc Mộc hất đi như đang vứt rác, vỗ vỗ tay, trực tiếp rời đi.
Chỉ để lại một mình Dương quả phụ, kêu đau oa oa ở chỗ đó.
...
Vừa đến cuối thôn, Tiền Mộc Mộc đã thấy Trương thẩm tử.
Nàng bước lên trước, hỏi:
"Ngươi chặn trước của nhà ta làm cái gì?"
"Gì mà chặn trước cửa nhà ngươi, ta đến tìm ngươi mà không tìm thấy... Ngươi đây là vừa đến nhà Tam thúc?" Trương thẩm tử nói.
Tiền Mộc Mộc ừm một tiếng.
Đẩy cửa viện.
Bước vào trong.
"Hôm nay chúng ta đến thôn khác xem thử đi." Trương thẩm tử đi theo phía sau, cùng bước vào.
"Cũng không biết có thể mua được không, không làm phiền ngươi chạy tới chạy lui cùng ta nữa, hôm nay ta tự mình đi là được." Tiền Mộc Mộc vừa nói, vừa đặt cái ô giấy dưới hiên hong khô, quay đầu lấy áo tơi mặc vào.
"Thế sao được!" Trương thẩm tử lời lẽ chính đáng nói, "Ta đã đồng ý với ngươi rồi, sẽ luôn ở bên ngươi, cho đến khi tìm được mạ mới dừng, sao có thể bỏ dở giữa chừng?"
Tiền Mộc Mộc nghe xong có hơi buồn cười.
"Công việc trong nhà ngươi đều xong hết rồi?"
"Ừm!"
"Được rồi, vậy ngươi cứ đi theo đi."
Trương thẩm tử kiên trì, nàng không muốn quét sạch hứng thú của nàng ấy.
Nàng cũng rất vui, vào loại thời điểm này có một người bồi bạn.
Trương thẩm tử nghe vậy, trở giọng giục ngay:
"Vậy còn đợi gì nữa, chúng ta mau đi thôi."
Tiền Mộc Mộc cười một tiếng.
Đi nói với Lý Nha Nhi một tiếng.
Rồi cùng Trương thẩm tử hướng về thôn Đại Đầu.
Thôn Lộ Sơn bốn mặt bao quanh bởi núi.
Toàn bộ địa hình, giống như một cái chậu.
Xây dựng thôn, phần lớn là trên sườn đồi.
Đầu thôn và cuối thôn, lại nằm ở chỗ lõm sâu.
Còn thôn Đại Đầu, là nằm sau một ngọn núi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Địa hình ở đó phẳng hơn một chút.
Ruộng đất trồng lúa, cũng nhiều hơn thôn Lộ Sơn một chút.
Tiền Mộc Mộc và Trương thẩm tử bắt đầu xuất phát.
Vượt núi qua đèo, đi rất lâu.
Đứng ở một chỗ đất cao.
Tiền Mộc Mộc đưa mắt nhìn xuống.
Toàn bộ thôn Lộ Sơn, thu vào đáy mắt.
"Nhìn như này, mới phát hiện thôn chúng ta rất nhỏ." Trương thẩm tử nói.
"Thực ra cũng không lớn." Tiền Mộc Mộc thuận miệng đáp, nhìn về phía chân trời xa xa.
Mây đen dày đặc, dường như sắp có một trận mưa lớn sắp đến.
Cau mày mảnh, trong lòng nàng lờ mờ có hơi bất an.
Nghiêng đầu, nhìn Trương thẩm tử.
Nàng ấy nói:
"Nếu không trở về đi?"
"Cũng đến đây rồi, quay về làm cái gì?" Trương thẩm tử nói, đầu cũng không quay lại mà tiếp tục bước đi.
"Mây đen đầy trời, ta cảm thấy không ổn lắm." Tiền Mộc Mộc nói.
"Ngày nào không thế này? Ngươi yên tâm đi, cho dù có mưa cũng không lớn bao nhiêu." Trương thẩm tử quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt do dự của Tiền Mộc Mộc, nàng ấy giơ tay kéo tay áo của nàng.
"Ai dô! Đi thôi, sắp đến thôn Đại Đầu rồi, chúng ta hỏi một vòng, nếu không có, chúng ta về ngay lập tức, cũng không mất bao nhiêu thời gian."