"Nhìn, chính là chỗ đó." Lý Chính giơ tay chỉ qua, nghiêng đầu nói với Tiền Mộc Mộc, "Chỗ đó chính là cái lỗ hơn mười năm trước, sạt lở núi bị chặn lại."
Tiền Mộc Mộc thuận thế nhìn theo.
Giữa hai ngọn núi nhỏ, có một cái lỗ bị chặn nhỏ xíu.
Hơn mười năm trôi qua, đã sớm hòa làm một với xung quanh.
Muốn đào lên, phải tốn rất nhiều công sức.
"Việc này một khi bắt đầu, trước tiên phải tiến hành suy nghĩ đến chuyện ấm no hàng ngày của mọi người. Đào núi là việc tốn sức, no ăn đủ no làm việc không chỉ rất nguy hiểm, còn dễ dàng làm chậm tiến độ." Toàn Bách Xuyên ở bên cạnh nói.
Lý Chính nhìn Toàn Bách Xuyên bằng ánh mắt thưởng thức.
"Cháu nói không sai. Ấm no là vấn đề lớn, bây giờ trong thôn có rất nhiều người vẫn còn đói bụng, căn bản không thể nghiêm túc làm việc."
"Lý Chính, chuyện này ngài đã nói với người của quan phủ chưa?" Tiền Mộc Mộc hỏi.
"Vẫn chưa. Sau khi thôn bị ngập, ta và trưởng thôn bận rộn nói chuyện với thôn Như Khê, chưa kịp đến trong huyện." Lý Chính nói.
"Đi nói đi, chuyện liên quan đến dân chúng, quan phủ chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Tiền Mộc Mộc nói.
"Ta đi tất nhiên là được, chỉ là chân cẳng của trưởng thôn không tiện, nếu ta đi, chuyện này phải đổ lên bả vai một mình ngươi."
"Không sao, Toàn Bách Xuyên và cha chồng ta, cùng ba vị lão tổ tông, bọn họ đều sẽ giúp ta. Việc thôn chúng ta bị ngập không thể kéo dài, ngài đi nói với quan phủ sớm, cũng có thể nhận được lương cứu tế sớm."
Lý Chính nghĩ một chút rồi nói:
"Nếu đã như vậy, vậy ta lên đường ngay bây giờ."
Tiền Mộc Mộc nói: "Trên đường, ngài cẩn thận một chút."
Lý Chính khẽ gật đầu, quay người trở về.
Tiền Mộc Mộc đẩy Toàn Bách Xuyên một cái, "Đường trơn, đưa cô phụ của ngươi về."
"A, vâng." Toàn Bách Xuyên bước nhanh hai bước, cùng rời đi.
"Thẩm tử, bây giờ chúng ta làm thế nào?" Một tiểu tử hỏi.
"Trước tiên khảo sát địa hình, xem đào như thế nào thì thích hợp." Tiền Mộc Mộc nói xong, bước về phía trước.
Mấy người đi theo sau.
Đi đến ngọn núi nhỏ kẹp ở chính giữa, Tiền Mộc Mộc nắm một cành cây to, nhìn xuống dưới.
Phía sau núi râm mát, là một khu rừng khác.
Chiều cao tổng thể, ước tính gần hai mươi mét.
Một khi bắt đầu đào, nói ít cũng phải mất nửa năm trở lên.
Đào hầm thoát nước, có lẽ sẽ càng thuận tiện hơn.
Chỉ là như vậy, độ nguy hiểm sẽ tăng lên.
Ai cũng không thể chắc chắn, liệu bên trong hang núi có sập hay không...
Tiền Mộc Mộc suy nghĩ trong lòng, cũng không nói chuyện.
Mấy thiếu niên đi theo, nhìn thấy bộ dáng im lặng của nàng, liếc mắt nhìn nhau cũng không dám tùy tiện mở miệng, phá vỡ suy nghĩ của nàng.
Tiền Mộc Mộc đi vòng quanh, đi một dạo xung quanh một lần.
Lại đi từ núi râm mát xuống.
Cẩn thận kỹ càng tìm hiểu rõ ràng.
Mới dẫn người trở về.
Trở về khu đất căn cứ lều lớn, nàng đi đến trước mặt Hứa Gia Tề, ngồi xổm xuống đặt tay lên trán, miệng hỏi:
"Tiểu Tề, con cảm thấy thế nào rồi?"
Hứa Gia Tề tối qua uống thuốc rồi, bây giờ đã hết sốt, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều, cậu bé kéo khoé miệng cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Con cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi, chỉ là cổ họng còn hơi đau một chút, nương."
"Tốt hơn nhiều là tốt, cổ họng đau thì phải uống nhiều nước, hôm nay nương sẽ hơi bận, không thể chăm sóc con được, nếu con khó chịu thì tìm nãi nãi con, đừng cố chịu đựng, biết không?"
"Vâng vâng, con biết. Nãi nãi đều đã nói với con rồi, nương đang bận chuyện thoát nước cho thôn, là chuyện lớn, con không thể làm chậm chễ nương."
Tiền Mộc Mộc mím môi, có hơi đau lòng.
"Hài tử ngốc, cơ thể của con mới là quan trọng nhất."
Hứa Gia Tề cười ngây ngô, vùi đầu cọ cọ vào lòng nương thân nhà mình, đầu cậu bé vẫn còn hơi trướng đau.
Cậu bé rất muốn được nương ôm mãi.
Nhưng nương đang bận chuyện lớn.
Cậu bé không thể tùy hứng.
Thêm phiền phức cho nương
Ôm tiểu gia hoả, Tiền Mộc Mộc tựa vào cột, Lý Nha Nhi đi từ xa đến, trên lưng cõng Hứa Hỉ Lạc, vẻ mặt vội vàng.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Nương, con bò vàng của chúng ta, rất nhiều người đang la hét muốn g.i.ế.c thịt, người mau đi xem đi!"
Tiền Mộc Mộc cau mày.
"Chuyện gì vậy?"
Hứa Gia Tề vừa nghe thấy, liền ngồi dậy.
"Không thể giết, đó là bò của chúng ta, dựa vào cái gì để bọn họ g.i.ế.c ăn?"
"Con nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo lắng những thứ này." Tiền Mộc Mộc đỡ tiểu gia hoả nằm xuống, chào hỏi một tiếng với Ngô thẩm tử cùng sống ở bên cạnh một tiếng, nhờ người chăm sóc giúp Hứa Gia Tề xong, kéo Lý Nha Nhi đi về nơi cột bò vàng.
"Hôm kia khi có lũ, con dắt con bò nhà chúng ta lên trên núi, vị trí con cột rất bí mật, nhưng sáng hôm nay không biết tại sao lại bị lộ, bây giờ mọi người đều đang cãi nhau ở đó, muốn g.i.ế.c bò vàng của chúng ta nấu lên ăn." Lý Nha Nhi nói.
Chỉ là trong thời gian nói chuyện, hai người đã tới nơi cột bò vàng.
Ồn ào huyên náo, đứng rất nhiều người.
Mỗi người một câu, ầm ĩ ngất trời.
"Người đề nghị đào núi là Hứa Tiền Thị, vậy nàng ta theo lý đương nhiên cũng nên gánh vác trách nhiệm ăn uống của chúng ta, con bò này là của nhà nàng, chúng ta g.i.ế.c rồi lấp đầy bụng có gì sai?"
"Đúng vậy! Đói bụng ai có sức làm việc? Nơi núi hoang đồi lạnh này lại không tìm được thức ăn, không thể nào vẫn luôn đói như vậy chứ, một con trâu vàng mà thôi g.i.ế.c thịt vẫn có thể ăn no bụng."
"Hài tử nhà ta đói đến nỗi sáng nay không có sức dậy, thôn lại bị ngập, muốn ăn không có gì để ăn, ngủ cũng không ngon giấc, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta còn sống kiểu gì nữa? Đừng lo nhiều như vậy, g.i.ế.c trâu trước rồi ăn cho no bụng lại nói."
"..."
Nghe những lời vô sỉ của đám người này, Trương thẩm tử tức đến đỏ mặt tía tai, hai tay chống hông, đấu khẩu với cả đám người:
"Mộc Mộc người ta sẵn sàng nghĩ ra chủ ý, đó là vì nghĩ cho thôn, không phải bằng chứng để các người có thể dựa dẫm vào người ta, mặt các người là làm bằng đáy nồi sao? Vừa đen vừa dày."
"Nói các người hèn mạt, các người lại còn vênh váo. Cái gì gọi là chỉ một con bò vàng mà thôi? Không phải đồ của nhà mình, thì không biết đau lòng đúng không? Con bò này là Mộc Mộc bỏ giá lớn ra mua, dựa vào cái gì các người nói g.i.ế.c là giết?!"
"Hài tử nhà các người không dậy nổi, liên quan gì đến Mộc Mộc? Còn g.i.ế.c trước ăn cho no bụng lại nói, vậy sao các người không đi ăn cứt đi?!"
Trong đám người, đột nhiên có người hô lên một câu.
"Hứa Tiền Thị đến rồi."
Mọi người sôi nổi nghiêng mắt, nhìn qua.
Thấy Tiền Mộc Mộc đến, bọn họ không những không cảm thấy hổ thẹn ngượng ngùng, ngược lại còn rất mặt dày mà hô hào:
"Hứa thẩm tử, người là người đại nghĩa, mất bò vàng vẫn có thể mua lại được, trước mắt quan trọng nhất là giải quyết vấn đề no bụng của những người chúng ta, tình cờ nhà ngươi lại có một con bò vàng, ngươi rộng lượng một chút, g.i.ế.c thịt cho chúng ta ăn đi!"
"Đúng vậy đúng vậy! Ngươi đã làm nhiều việc tốt cho thôn như vậy, mọi người trong thôn đều ghi nhớ, bây giờ gặp khó khăn, lại đến lúc ngươi ra tay, ngươi không thể keo kiệt."
"Nếu ngươi đau lòng vì mất chút tiền đó, cùng lắm thì chúng ta cùng viết giấy nợ, đợi đến lúc khá giả rồi trả lại cho ngươi là được. Hơn nữa, ngươi đừng quên, ngươi còn là y sư của thôn chúng ta, ngươi không thể mặc kệ sống c.h.ế.t của chúng ta được."
"..."
Từng câu từng câu này, hoàn toàn nâng người lên trên cao.