Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 414



Ở trong rừng, nơi Tiền Mộc Mộc đi qua đa số cũng có người, còn có tiểu hài nhi nghịch ngợm trong thôn, xung quanh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nói chuyện và tiếng tranh chấp.

Không muốn dây dưa với người trong thôn, Tiền Mộc Mộc chỉ chọn nơi hẻo lánh mà đi.

Đi rất lâu, mới dần cách xa tiếng ồn ào.

Một con ong mật bay qua trước mắt, trên đầu vang lên tiếng vo ve:

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ù ù ù..."

Tiền Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy ở chỗ phân nhánh của cái cây to cao, một tổ ong to bằng quả bóng rổ cực kỳ bắt mắt, đàn ong bay xung quanh thành từng đàn, tiếng vo ve càng rõ ràng hơn.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh người này.

Trong lòng nàng vui mừng.

Ong mật thuần tự nhiên!

Đây đúng là thứ tốt!

Không chỉ có thể lót dạ, còn có thể hòa nước cho Tiểu Tề uống.

Nhưng ở vị trí cao như vậy, bất cẩn làm kinh động ong một, nàng không bị ong đốt đầy đầu mới lạ.

Sờ cằm suy nghĩ một chút, Tiền Mộc Mộc lóe lên một tia sáng!

Rút ra con d.a.o dặt củi ở sau thắt lưng, lao vào rừng tìm mất nửa ngày, chặt được một cây tre mảnh dài ba mét, gọt sạch lớp vỏ màu xanh bên ngoài, lại chuẩn bị vài ống tre to bằng cổ tay.

Đỉnh tre đội một vòng hoa, nàng giơ cây tre dài.

Cẩn thận đưa lên cao.

Khi sắp đến gần tổ ong.

Tim đều muốn vọt ra khỏi lồng ngực.

Đầu nhọn của cây tre từ từ chọc vào tổ ong.

Mắt cũng không chớp, nhìn đăm đăm vào tổ ong.

Thấy không làm kinh động đến đàn ong, tim của nàng cuối cùng cũng xem như khẽ thả lỏng.

Ong mật trong tổ ong men theo đầu nhọn của cây tre, chảy từng giọt từng giọt xuống, Tiền Mộc Mộc vội vàng đặt ống tre xuống đất, cắm phần đuôi của cây tre vào lỗ nhỏ được mở ở phía trên ống tre.

Tận mắt nhìn thấy ong mật chảy vào trong ống tre.

Tiền Mộc Mộc tràn đầy cảm giác thành tựu.

Vẻ mặt cũng không tự chủ được cũng trở nên kiêu ngạo.

Để ong mật chảy đầy một ống tre, cần tốn một ít thời gian.

Đứng không ở chỗ này cũng buồn chán.

Tiền Mộc Mộc nhìn trái ngó phải.

Nơi đây cách bên phía lều lớn kia, nói ít cũng bảy tám cây số, sẽ không có ai đến đây, để như này cũng không sao.

Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn không yên tâm.

Tiền Mộc Mộc tìm một ít cành cây, cắm xuống đất, phía trên phủ một tầng lá xanh, lại trải một tầng lá khô lên trên.

Chỉ nhìn từ bên ngoài, giống như một đống lá khô.

Hài lòng nhìn thành quả của chính mình, Tiền Mộc Mộc nhặt con d.a.o cặt củi lên, lấy tổ ong làm trung tâm, đi dạo bốn phía xung quanh theo phạm vị hình trong, tìm kiếm món rừng khác.

Tiền Mộc Mộc vừa cúi đầu, thì nhìn thấy dưới một cây gỗ khô, có một chòm nấm mối rất lớn, giống như đàn kiến dọn nhà, mọc thành một hàng dài.

Trên cây gỗ khô vương mùi ủ dột, cũng mọc rất nhiều nấm mộc nhĩ.

Năm nay mưa liên tục, môi trường ẩm ướt.

Trong núi mọc rất nhiều nấm.

Nhiều đến nỗi như nhặt tiền.

Trên mặt Tiền Mộc Mộc nở nụ cười như nở hoa.

Thu thập tất cả lại thành một đống nhỏ.

Đủ loại màu sắc, chất thành một gò nhỏ.

"Nhiều thế này, phải tìm thứ gì đó để đựng mới được..." Tiền Mộc Mộc tự nói với mình, "Ta nhớ vừa nãy có nhìn thấy một cây chuối rừng, dùng cái đó là được."

Dựa theo ký ức, nàng đi đến trước một cây chuối rừng.

Giơ con d.a.o chặt củi lên, đang định chặt xuống một tàu lá.

Đột nhiên trước mắt một con rắn xanh sà xuống.

Thân thể mềm mại cong lên.

Thành trạng thái tấn công.

Mắt Tiền Mộc Mộc lạnh lùng.

Một phát túm lấy bảy tấc[1]!

[1] vị trí gần tim của rắn, nằm khoảng 7 tấc (khoảng 23cm) từ đầu rắn xuống.

Nhắm chuẩn vào tảng đá bên cạnh, ném mạnh!

Đầu rắn bị đập nát bét.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai ba giọt m.á.u b.ắ.n lên mặt, nàng không chút để ý.

Treo con rắn chết, lên trên cổ.

Vung tay chặt một hai tàu lá chuối rừng.

Kéo đến trước đống nấm.

Lá chuối rừng xếp chồng lên nhau thành ba tầng, đặt phẳng xuống đất.

Nhặt hết nấm vào, nhấc bốn góc buộc lại thành gói.

Cầm trên tay, Tiền Mộc Mộc nhớ đường trở về trước tổ ong mật.

Mật ông vẫn đang chảy xuống từng dòng.

Thay một ống tre dài mới, Tiền Mộc Mộc cầm ống tre đã chứa một ít ong mật lên, đặt dưới ánh sáng trắng nhìn, chứa được một phần năm, tốc độ vẫn hơi chậm.

Nhưng tục ngữ nói rất hay, biết đủ mãi vũ.

Mang theo những món rừng lấy được hôm nay, Tiền Mộc Mộc trở về theo đường cũ.

...

Dưới lều lớn.

Mọi người tụ lại thành nhóm, xì xà xì xào bàn tán:

"Vấn đề lũ lụt lớn như này còn chưa giải quyết được, đã không thấy bóng dáng Lý Chính đâu, ông ấy có còn chút lòng trách nhiệm nào không. Nếu không phải hồ nước sau núi sập, thôn chúng ta cũng không đến nỗi bị ngập.

"Nói đi nói lại, thì không nên đào kênh nước, hại chúng ta bây giờ có nhà không thể về, lương thực đất đai cũng đều bị hủy hoại, năm nay thu hoạch mùa thu thật sự không còn hy vọng gì nữa."

"Người phát hiện hồ nước là Thặng Phạn, thằng ch.ó con đó từ trước ta đã không thích, bây giờ ta càng cảm thấy nó chính là sao chổi, nếu không phải nó, lúc này ta đã nghỉ ngơi ở nhà rồi."

"..."

Có người không nhìn được nữa, chen vào nói:

"Đám người các người này, đúng thật là bưng bát ăn cơm đặt bát chửi nương, năm trước khi hạn hán, không biết là ai khóc lóc kêu cha gọi ngươi... Các ngươi bây giờ cảm thấy là hủy hoại nhà của các ngươi, lúc đầu khi Thặng Phạn phát hiện hồ nước, cứu cả thôn thì các người không phải nói như này."

"Làm người ấy mà, không thể vô ơn phụ nghĩa như vậy." Hứa lão đầu cũng chen vào nói, ngậm tẩu thuốc, ánh mắt sắc bén, "Cẩn thận bị sét đánh."

Lời này vừa nói ra, những người vừa nãy còn đầy miệng oán trách, sắc mặt nhất thời trở nên lúng túng, đều không nói chuyện.

Đúng lúc này, bụi cỏ phía trước truyền đến tiếng xào xạc.

Mọi người cùng nhìn qua.

Chỉ thấy Tiền Mộc Mộc chui ra.

Trong tay cầm một con d.a.o chặt củi dính máu.

Trên cổ treo một con rắn mềm oặt.

Hai ba giọt m.á.u khô trên mặt, ánh mắt không hàm chưa một chút độ ấm, cực giống người hung hãn tàn bạo vừa mới đi làm chuyện xấu nào đó xong.

"Nương!" Hứa Tiểu Bảo bước từ đám người ra, vừa đi vài bước về trước đã ngửi thấy mùi m.á.u tanh, cô bé bóp mũi, "Nương, trên người nương hôi quá."

Tiền Mộc Mộc giơ tay áo lên, ngửi một cái.

Vừa nãy khi trở về, gặp một con lợn rừng.

Hàng phục c.h.é.m giết, tốn một phen công sức.

Nàng rất muốn mang về cho người nhà ăn.

Nhưng...

"Đại nhi tức, con đây là vừa đi làm gì về?" Hứa lão đầu bước lên trước quan tâm hỏi.

"Đi kiếm chút đồ ăn." Tiền Mộc Mộc qua loa trả lời một câu.

Lấy con rắn trên cổ xuống, dùng mu bàn tay vỗ vào đầu Hứa Tiểu Bảo, "Tiểu Bảo ngoan, ta đi đến cái ao kia rửa một chút, con đi nhóm lửa lên, chúng ta nấu cơm tối ăn."

"Vâng!" Hứa Tiểu Bảo ngoan ngoãn trả lời xong, quay đầu chạy đi.

Tiền Mộc Mộc gật đầu với Hứa lão đầu, đi về phía cái ao.

Rất nhiều người nhìn thấy con rắn trong tay nàng, không khỏi kinh hãi, tránh sang vài bước, như sợ nàng đến gần vào bọn họ.

Tiền Mộc Mộc không có biểu cảm gì với chuyện này.

Trấn định tự nhiên, đi đến bên cạnh cái ao.

Ném con rắn c.h.ế.t xuống đất, nàng xắn tay áo lên rồi ngồi xổm xuống.

Chặt bỏ đầu rắn đã nát, lột da rắn từ trên xuống dưới.

"Khụ khụ khụ ——"

Bên cạnh truyền đến tiếng ho.

Nàng quay đầu nhìn qua, là trưởng thôn.

"Trưởng thôn, ngài có việc gì?"

Bên cạnh là một tảng đá, trưởng thôn chậm rãi ngồi xuống, nói: "Ta nghe nói Lý Chính đã đi huyện, báo cáo chuyện của thôn chúng ta với quan phủ."

Tiền Mộc Mộc nhướng mày.

Cũng không dừng công việc trên tay.

Nàng vừa bận rộn, vừa hỏi:

"Ngài muốn nói cái gì, nói thẳng là được."