Trương Đại Ngưu giống như quả bóng cao su, bị một đám nam nhân đánh tới, một quyền lại một quyền như mưa rơi.
Hứa Cúc Hoa bên kia, cũng bị đám người Tiền Mộc Mộc bắt được.
Tiền Mộc Mộc khoanh tay, nhìn Hứa Cúc Hoa, giọng lạnh nhạt:
"Nói đi, còn di ngôn gì muốn bàn giao?"
Hứa Cúc Hoa ngã ngồi dưới đất, dưới thân toàn là bùn, nàng ta nhìn quanh các thẩm thẩm đang vây thành vòng, cắn môi, khóe mắt ngấn nước.
Thân thể run rẩy như cái sàng.
"Ta sai rồi, các đại bá nương nãi nãi thẩm thẩm, ta không nên trộm lương thực của công gia, ta..."
Hứa Cúc Hoa từ dưới đất bò dậy, đang quỳ lạy, đối với vũng bùn trên đất coi như không thấy, là ngoài miệng đau khổ cầu xin:
"Đại bá nương, ta biết ta làm sai chuyện, về sau ta sẽ không tái phạm nữa, van cầu ngươi đi trước mặt lý chính cầu xin giúp ta, lời ngươi nói rất có trọng lượng, ngươi giúp ta một chút..."
"Câm miệng đi, không muốn nghe."
Tiền Mộc Mộc bĩu môi, tiến lên mấy bước ngồi xổm xuống, ngón trỏ nâng cằm Hứa Cúc Hoa lên, ánh mắt sắc bén như một cây đao.
"Ta bảo ngươi dặn dò di ngôn, không bảo ngươi nói nhảm. Hiện tại ta hỏi ngươi, còn có lời gì khác muốn nói không?"
Nhìn đôi mắt lạnh lẽo kia, Hứa Cúc Hoa trong lòng sợ hãi, không hiểu sao có loại dự cảm xấu.
Nàng ta ấp úng đánh bài tình cảm.
"Đại bá nương, chúng ta là người một nhà..."
"Được rồi, xem ra ngươi không còn nữa." Tiền Mộc Mộc dứt khoát lưu loát, hất cằm Hứa Cúc Hoa ra.
Đứng lên, lui về phía sau mấy bước.
"Chỉ cần không đánh c.h.ế.t người, các ngươi làm sao ta cũng sẽ không quản."
Lời này vừa nói ra, đồng tử Hứa Cúc Hoa chợt tăng lớn, không dám tin nhìn Tiền Mộc Mộc, còn không đợi nàng ta hỏi đây là ý gì, tóc sau gáy đã bị một phát bắt được.
Da đầu đau đớn đánh úp lại, nàng ta hét thảm một tiếng.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu.
"Ngươi chỉ là một tiểu xướng phụ, từ trước ta đã phát hiện ngươi không phải là người tốt lành gì, hiện tại cùng Trương Đại Ngưu trộm lương thực của chúng ta, ngươi thật đáng chết!"
"Tiện nhân đáng chết! Cha mẹ không dạy, ta nhất định phải thay cha mẹ ngươi giáo huấn ngươi mới được, để ngươi biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm!"
"Ngươi thật sự là một kẻ vô ơn bạc tình, Hứa A Xuân m.ó.c t.i.m móc phổi với ngươi, cho nên lấy bạc ra sửa đường bảo vệ ngươi đi ra, còn cầu chúng ta thông cảm cho ngươi, bây giờ ngươi lại đ.â.m sau lưng chúng ta!"
Tiếng chửi rủa đan xen vào nhau.
Trên người Hứa Cúc Hoa không có chỗ nào không đau, nước mắt chảy ròng ròng, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Khóe miệng, hốc mắt, trên mặt.
Không có một chỗ nào không bị thương.
Nhưng không có một ai thương hại.
Cũng không có một ai nhân từ nương tay.
Tất cả phụ nhân vào giờ khắc này đều sử dụng tất cả vốn liếng, đem tất cả bất hạnh và phẫn nộ mà tai nạn phát sinh trong mấy ngày qua đều phát tiết lên người Hứa Cúc Hoa.
Giờ khắc này, tính chất trừng phạt ác nhân đã hoàn toàn thay đổi.
Làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai, đã không còn ai để ý nữa.
Các nàng chỉ cần một chỗ phát tiết.
Là ai, cũng không quan trọng.
Mắt thấy nếu cứ tiếp tục náo loạn như vậy sẽ xảy ra án mạng, Tiền Mộc Mộc kịp thời lên tiếng:
"Đã đủ rồi."
Mấy ngày nay, trước mặt lý trưởng và trưởng thôn, Tiền Mộc Mộc đều tỏ ra rất xuất chúng, lời nàng nói không ai không nghe.
Vừa mở miệng, mọi người nhao nhao ngừng tay.
Một thẩm vén mái tóc rối trên trán, có chút không phục.
"Sao có thể đủ được?! Người này là tội nhân trộm lương thực của chúng ta, nên đánh c.h.ế.t tươi nàng ta!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thật sự gây ra tai nạn c.h.ế.t người, ngươi cảm thấy ngươi gánh vác nổi sao?"
Mạng người... Ngọn lửa của thẩm tử kia tắt ngúm, không còn ồn ào nữa.
Cùng nhau đánh c.h.ế.t người, tất cả mọi người gánh vác trách nhiệm.
Nhưng nếu như một mình nàng ta gánh vác...
Đây chính là phải ngồi tù.
Hứa Cúc Hoa nằm liệt trên mặt đất, hai mắt đã hoàn toàn mất đi thần thái, ánh mắt không tiêu cự rơi ở nơi xa.
Nếu không phải thân thể hơi phập phồng, cũng phải hoài nghi có phải người đã c.h.ế.t rồi hay không.
Trên người mặc một bộ y phục thật tốt bị xé rách khắp nơi là lỗ, da thịt trần trụi lộ ra cũng đều là màu xanh đỏ tím.
Trên mặt, càng không có một khối thịt ngon.
Khóe miệng còn lưu lại vết máu.
Hứa lão thái thái cởi áo khoác ngoài trên người, đi lên phía trước khoác lên người Hứa Cúc Hoa, có người lập tức không vui.
"Che cái gì mà che, mau kéo ra, loại người không làm chuyện tốt như nàng ta, nên mất mặt, để nàng ta biết kết cục của kẻ làm chuyện xấu mới được."
"Cần gì phải thế? Các vị, mọi người đều là nữ nhân, nữ nhân tội gì phải làm khó nữ nhân, lửa giận của các ngươi nên phát tiết ra cũng đã phát tiết rồi." Hứa lão thái thái thần sắc nhàn nhạt.
"Trinh khiết là thể diện quan trọng nhất của nữ nhân chúng ta, đây cũng là chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng, nếu chút thể diện cuối cùng này mất hết, vậy nàng còn sống còn có ý nghĩa gì?"
Đứng ở chỗ này tất cả đều là nữ nhân trong thôn, lời Hứa lão thái thái nói, ở đây cũng đều có thể cảm động lây.
Cũng không có ai lên tiếng phản bác.
Tiền Mộc Mộc đi lên trước, nắm lấy cánh tay Hứa Cúc Hoa, đỡ người đứng lên.
Hứa lão thái thái cài lại nút áo ngoài, lại vuốt mái tóc bù xù của Hứa Cúc Hoa ra sau tai.
"Hài tử, đừng làm chuyện điên rồ nữa, hiện tại đại tức phụ nhi của ta muốn dẫn ngươi đi trước mặt bọn lý chính. Ngươi thẳng thắn nói tất cả những gì ngươi nên thẳng thắn, đứa nhỏ A Xuân kia thật sự rất không tệ."
"Nhưng cho dù hắn đối với ngươi tốt nữa, cũng không chịu nổi ngươi giày vò như vậy, một trái tim dù có nóng bỏng thì số lần giày vò nhiều cũng sẽ trở nên nguôi lạnh, ngươi suy nghĩ thật kỹ lời nãi nãi ta nói, được không?"
Con mắt bên trái của Hứa Cúc Hoa sưng lên, chỉ còn bên phải mơ hồ nhìn thấy vật, nghe lời nói tâm huyết này, nàng ta có chút buồn bã mất mát.
Nàng ta rất muốn nói chuyện.
Nhưng trong cổ họng giống như bị chặn lại thứ gì đó, làm sao cũng nói không nên lời.
Nàng ta chỉ có thể vụng về gật gật đầu.
Nhìn Hứa Cúc Hoa rốt cuộc hiểu được đạo lý, Hứa lão thái thái vui mừng cười một tiếng.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Đi thôi." Tiền Mộc Mộc kéo Hứa Cúc Hoa, nửa đỡ nửa kéo.
Hứa Cúc Hoa không phản kháng, ngoài ý muốn rất ngoan ngoãn.
Hứa Lưu thị mắt thấy toàn trường, trong mắt tràn đầy không đành lòng, nàng ta nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân nhà mình.
"Đương gia, ngươi nói chuyến đi này, có thể có được kết cục gì?"
Hai tay Hứa Đại bị trói trên cây, không thể động đậy, nghe vậy chẳng hề để ý bĩu môi.
"Ai bảo đầu óc nàng không linh hoạt, ban ngày ban mặt lại ra ngoài làm việc, để người bắt ngay tại trận, đây không phải đáng đời thì là cái gì?"
Hứa Ngật Đáp cũng mắng theo:
"Tỷ của ta thật sự là ngu ngốc, tối hôm qua không đến cứu chúng ta, thế nào cũng phải chọn ngày."
Nhìn hai người không có chút lương tâm nào, trong lòng Hứa Lưu thị lạnh lẽo từng trận, tràn đầy lo lắng nhìn phía Hứa Cúc Hoa rời đi.
Bên phía Tiền Mộc Mộc đã kết thúc, bên phía lý chính cũng gần như xong việc.
Nữ nhân đánh người, đơn giản chính là nắm nắm kéo kéo, chỗ nào thịt mềm thì đánh chỗ đó.
Nam nhân đánh người, đó chính là nắm đ.ấ.m thật, một chút lực đạo cũng không hàm hồ.
Bị một đống nam nhân vây quanh quyền đ.ấ.m cước đá, tình huống của Trương Đại Ngưu còn thảm thiết hơn Hứa Cúc Hoa gấp mấy lần.
Hàm răng đều bị đánh rớt mấy cái.
Hai bên gò má, một bên cao một bên thấp.
Miệng đầy máu, xương sườn cũng gãy một cái, bắp chân mềm oặt rũ xuống đất, nửa điểm tri giác cũng không cảm giác được.
Thảm trạng khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.