Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 433



Đột ngột rút tên ra ngoài!

Máu tưới cũng theo đó mà chảy ra.

Tiền Mộc Mộc cầm ngân châm, châm vào ba chỗ kinh mạch.

Máu tưới chảy ra dần dần ngừng lại.

Lại lau sạch vết thương, bôi thuốc rồi băng bó bằng gạc, Tiền Mộc Mộc bỏ dụng cụ vừa lấy ra vào hòm thuốc, "Mấy ngày nay đừng làm động tác mạnh, nhớ ngày mai đến thay thuốc."

Nam tử gật đầu, lạnh lùng nói:

"Cảm ơn, làm phiền rồi."

Lời vừa dứt, cửa phòng bị lực lớn đẩy mạnh!

Cánh cửa đập vào nhau kêu lên bang bang.

Nam hài nhi thở hổn hển, nhìn vết thương được băng bó xong, tức giận đi tới, bức tức nhìn Tiền Mộc Mộc, nhìn về phía Huyền Chi.

"Tại sao không thông báo cho ta?"

"Ngươi chỉ là một học đồng, cái gì cũng không hiểu, không cần thiết." Huyền Chi nói ngắn gọn.

Nam hài nhi tức đến mức thở bằng hai lỗ mũi, vang lên hít hà.

Cậu bé giơ tay chỉ vào Tiền Mộc Mộc, lời nói lại hướng về phía Huyền Chi.

"Ta không hiểu, chẳng lẽ một nữ nhân như nàng lại hiểu sao?"

Huyền Chi liếc mắt, ra hiệu cho nam hài nhi nhìn vết thương đã được băng bó.

Nam hài nhi qua loa liếc nhìn, lại phát hiện cách băng bó rất chuyên nghiệp, vẻ mặt cậu bé ngẩn ra một chốc.

Nhìn Tiền Mộc Mộc.

"Ngươi thật sự biết?"

Tiền Mộc Mộc cầm một chiếc khăn ướt rồi buông ra.

"Ta nghĩ nếu ta không hiểu, Lệ Lâm Thanh cũng sẽ không mời ta đến làm y sư của phủ, dù sao hắn cũng không ngu."

Hai mắt của nam hài nhi trợn lớn.

"Ngươi thế mà dám trực tiếp gọi tên huý tên đại nhân, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?!"

"Ừm......." Tiền Mộc Mộc lộ vẻ hơi lúng túng, hỏi Huyền Chi, "Ta có nên giống như các ngươi, gọi Lệ Lâm Thanh là đại nhân không?"

Huyền Chi khựng lại.

"Đại nhân chưa dặn dò việc này, ta nghĩ hẳn là không cần."

Nam hài nhi sửng sốt!

Tiền Mộc Mộc xách hòm thuốc, treo lên vai.

"Nếu còn còn người bị thương nữa, cũng đừng đến y quán, trực tiếp đến chỗ ta ở đi, chạy qua chạy lại phiền phức quá."

Huyền Chi đáp ứng.

Con đường giống nhau, một ngày chạy hai chuyến.

Tiền Mộc Mộc đều ghi nhớ.

Cũng không cần Huyền Chi dẫn đường.

Tự mình đi về.

Về đến chỗ ở.

Bên bàn tròn trong chính sảnh, nhị lão, Nha Nhi, còn có hai hài tử ngồi vây quanh, nhìn thấy Tiền Mộc Mộc trở về, liên thanh gọi:

"Đại nhi tức, ăn cơm thôi!"

"Nương! Mau lại đây mau lại đây!"

"Nương thân, người đi đâu vậy?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Nương, Lạc Lạc ngủ rồi, chúng ta mau ăn thôi."

Tiền Mộc Mộc nở một nụ cười, rảo bước nhanh đi tới.

Để hòm thuốc xuống, ngồi vào chỗ.

Mười món ăn, có thịt có rau, còn có canh.

Phòng bếp của Lệ Lâm Thanh chuẩn bị còn rất chu đáo.

"Ăn thôi ăn thôi, hôm nay ta đói muốn c.h.ế.t rồi." Tiền Mộc Mộc bưng bát lên, gắp một miếng thịt viên bỏ vào trong miệng.

Những người khác cũng tranh nhau gắp thức ăn.

Mấy ngày nay ăn thì ăn không ngon, ngủ thì ngủ không yên.

Hôm nay hiếm có được ngủ một giấc yên ổn, tỉnh dậy thì đói không thể thôi, nhưng đang ở nơi ca lạ, lại không dám đi lung tung tìm đồ ăn, chỉ có thể nhịn.

Không dễ dàng gì mới nhẫn đến khi đồ ăn mang đến, đại nhi tức/nương lại không có ở đây.

Đợi đến bây giờ, đã đói meo từ sớm.

Một hơi có thể ăn sạch một con bò.

Ăn lấy ăn để, ăn xong.

Tiền Mộc Mộc nằm ườn trên ghế, xoa cái bụng nhô lên, thoải mái thở dài một hơi, vừa lòng thoả ý.

"Nương, không biết Tam gia gia bọn họ đang ở chỗ nào." Ghế quá cao, chân nhỏ của Hứa Tiểu Bảo lơ lửng đong đưa trong không trung.

Tiền Mộc Mộc khựng lại một chút, bàn tay lớn vuốt ve đầu của tiểu nha đầu, "Yên tâm đi. Tam gia gia đi cùng Lý Chính bọn họ còn tốt lắm, chúng ta đều đã đến quận Minh Khê rồi, chắc chắn bọn họ cũng đến rồi, ngày mai chúng ta lên phố tìm xem."

Chân cẳng của Tam thúc không tiện, đi cùng họ thì quá vất vả.

Xe ngựa của Lý Chính chở trưởng thôn và Tam thúc, xe ngựa nhanh hơn xe bò rất nhiều, trước mắt sợ là đã đến quận Minh Khê từ lâu rồi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước mắt vẫn là giải quyết độc của Lệ Lâm Thanh trước.

Tìm người gì đó, ngày mai nói sau.

Tiền Mộc Mộc đứng dậy.

"Ta còn có việc, ta về phòng trước. Các con nghỉ ngơi sớm một chút."

Ném lại câu này, Tiền Mộc Mộc trở về phòng.

Trong phòng có bàn, cầm bút lông lên mày mò một chút.

Viết ra những vị dược liệu cần thiết lên giấy.

Khóa cửa sổ lại.

Mở siêu thị trực tuyến.

Mua đủ thảo dược, phân loại chia lượng phối hợp xong.

Vừa làm xong, cửa phòng lại vang lên tiếng động.

"Hứa phu nhân, có người bị thương."

Huyền Chi ở ngoài cửa nói.

Tiền Mộc Mộc mở cửa, đứng sang một bên.

"Vào đi."

Nam tử hắc y dẫn đầu bước vào, phía sau lần lượt bước vào mười hai người, trong đó có một người được hai người dìu vào.

Phòng gần như không còn chỗ đứng.

Nhưng mọi người đều rất có chừng mực mà đứng ngoài bình phong, không có ý định đi vào phía bên trong chỗ giường.

Tiền Mộc Mộc mang hòm thuốc lại, băng bó chữa trị từ thương nặng đến nhẹ.

Huyền Chi ở bên cạnh giúp đỡ, làm việc cũng nhanh.

Trong đó có bảy người bị thương không quá nặng.

Bốn người bị thương hơi nặng một chút.

Có một người mất cả cánh tay và mắt trái, Tiền Mộc Mộc nhìn mà nhói lòng, băng bó xong, dặn dò nói:

"Tối nay ngươi ở lại chỗ ta, quan sát một đêm, nếu vết thương phát viêm, ta cũng có thể chữa trị kịp thời."

Người kia yếu ớt gật đầu, đôi mắt còn dư lại kia trống rỗng vô thần.

Tiền Mộc Mộc lại đi đến trước bàn, viết một thang thuốc, đưa cho Huyền Chi, "Ngươi đưa cái này cho tiểu nam hài ở dược quán kia, bảo nó bốc thuốc rồi sắc thuốc theo tỷ lệ trên đó, rồi bưng thuốc đến chỗ này."

Huyền Chi gật đầu đồng ý.

Quay người ra khỏi cửa.

Vết thương được băng bó xong, mọi người đều không ở lại đây lâu, quan tâm nhìn đồng đội bị thương nghiêm trọng xong rồi lần lượt rời đi.

Tiền Mộc Mộc đỡ nam nhân nằm xuống giường, đắp thảm lên.

"Nghỉ ngơi cho tốt. Nếu như chỗ nào không thoải mái, nhớ nói với ta."

Sắc mặt nam nhân mặt tái nhợt, không dễ phát giác mà gật gật đầu, nghiêng đầu qua nhắm mắt lại.

Tiền Mộc Mộc cầm một cái ghế đẩu, ngồi cạnh canh giữ.

Cửa phòng hơi hé mở.

Trong không khí yên tĩnh, vang lên một tiếng ho.

Tiền Mộc Mộc nghe thấy tiếng nhìn qua.

Lệ Lâm Thanh đứng ở cửa.

Vẫy tay về phía nàng.

Tiền Mộc Mộc đứng dậy, đi ra ngoài.

Hai người đứng trong viện.

Lệ Lâm Thanh dương cằm về phía trong phòng, "Vết thương của Phong Lam thế nào?"

Hoá ra người đó tên là Phong Lam... Tiền Mộc Mộc nghĩ như vậy.

"Mắt trái bị mù, cánh tay trái bị đứt, đã xử lý khẩn cấp, nhưng nguy cơ vết thương phát viêm, cần quan sát một đêm xem sao."

Mi mày Lệ Lâm Thanh thu lại, dưới mắt in hằn bóng dáng mờ nhạt.

"Hắn là cô nhi, mới thành thân không lâu, nhiệm vụ cuối cùng chấp hành này của hắn, ai cũng không nghĩ tới lại thành ra như thế này..."

Tiền Mộc Mộc mím môi.

"Ta sẽ cố gắng hết sức mà làm."

Lệ Lâm Thanh hơi không thể phát giác mà than nhẹ một thoáng, vẻ mặt khôi phục lại tỉnh táo.

"Giặc cỏ tập kết bốn phương, nơi đây cũng không an toàn nữa, thông báo người nhà của ngươi thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào."

Trong lòng Tiền Mộc Mộc run lên.

"Được, ta biết rồi."

Lệ Lâm Thanh không ở lại lâu, hỏi đơn giản hai câu về việc giải độc rồi rời đi.

Tiền Mộc Mộc về phòng, tiếp tục canh giữ Phong Lam.

Không lâu sau, Huyền Chi quay lại.

Trong tay còn bưng một bát thuốc.

Gọi Phong Lam tỉnh, cho uống xong.

Lại đỡ người nằm xuống.

Tiền Mộc Mộc canh giữ ở bên cạnh, vừa canh là canh đến sáng ngày hôm sau, gục đầu xuống cạnh giường mơ mơ màng màng ngủ, bả vai bị đẩy một cái.