Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 439



Lệ Lâm Thanh:...

Như vậy cũng có vẻ hắn quá làm kiêu.

Lưu loát cởi y phục trên người, bước vào trong thùng gỗ ngồi xuống, đột nhiên trong tay sờ được một vật trơn trượt, Lệ Lâm Thanh cầm lên xem xét.

Là một con rắn!

Lệ Lâm Thanh rùng mình.

Vứt con rắn kia xuống đất.

"Bẹp!"

Tiền Mộc Mộc nghe thấy động tĩnh nhìn qua.

Rắn trên mặt đất xiêu xiêu vẹo vẹo muốn bò đi, nàng vội vàng đi lên bắt lấy, lại ném vào trong thùng.

"Sao ngươi lại ném con rắn ra?" Tiền Mộc Mộc tức giận nhìn Lệ Lâm Thanh đứng lên trong thùng: "Đây là dược liệu, chữa bệnh cho ngươi."

Lệ Lâm Thanh có chút không thể tiếp nhận, cau mày hỏi: "Còn có phương pháp trị liệu khác không?"

Tiền Mộc Mộc nhíu mày.

"Sao vậy, ngươi sợ rắn à?"

"Không phải sợ, là có chút ghê tởm."

"Cố gắng chịu đựng, ngươi muốn bệnh của ngươi tốt thì cứ làm như vậy."

Lệ Lâm Thanh im lặng, chậm rãi ngồi xuống.

Tiền Mộc Mộc hài lòng gật gật đầu.

Trở lại bàn tiếp tục bận rộn.

Bên chân không ngừng truyền đến tiếng vặn vẹo mềm mại, Lệ Lâm Thanh mím chặt môi, sắc mặt càng thêm khó coi. Loại cảm giác này giống như có côn trùng ghê tởm bò trên người ngươi, ngươi lại không thể đập c.h.ế.t nó.

Không cắn người, nhưng thấy ghê.

Một canh giờ trôi qua.

Sắc mặt Lệ Lâm Thanh đã đen thành than, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Đúng lúc này, Tiền Mộc Mộc rốt cục cũng mở miệng.

"Được rồi, đi ra đi."

Lệ Lâm Thanh đứng lên, kéo khăn lau khô nước đọng bên cạnh, lập tức muốn mặc quần áo.

"Ơ! Đừng!"

Tiền Mộc Mộc vội vàng ngăn cản, kéo tấm rèm trắng ra.

Đập vào mắt là một cái giường.

Chỉ cho một người nằm xuống.

"Nằm đi, ta lập tức tới ngay."

Tiền Mộc Mộc chạy tới mở hòm thuốc của mình ra, lấy hộp kim châm ra, bày trên bàn.

Lệ Lâm Thanh đã nằm xuống.

Tiền Mộc Mộc nghiền một cây châm, sờ soạng trước n.g.ự.c Lệ Lâm Thanh, chậm rãi đ.â.m xuống.

Chỉ trong thời gian một khắc đồng hồ ngắn ngủi.

Ngân châm trải rộng trên người Lệ Lâm Thanh.

Phần lớn tập trung ở gần tâm mạch.

"Đối phương rất âm độc, độc này nhất thời không lấy được mạng của ngươi. Nhưng độc tố trong cơ thể ngươi sẽ từ từ ăn mòn gân mạch, ảnh hưởng tới thân thể của ngươi, bây giờ ngươi chỉ mới vết thương khép lại chậm, sau này sẽ dần dần tật bệnh quấn thân, cuối cùng không trị mà bỏ mình." Tiền Mộc Mộc ngồi ở bên cạnh, gặm một quả táo chậm rãi nói.

Lệ Lâm Thanh nín một hơi.

"Phải đ.â.m bao nhiêu lần?"

Rắc một tiếng, Tiền Mộc Mộc lại cắn một miếng táo: "Đêm nay làm hai lần, đêm mai lại tiếp tục. Hiện tại quan trọng nhất là bức độc ra khỏi tâm mạch của ngươi, sau đó dẫn tới cánh tay trái của ngươi, lại nghĩ cách hút ra."

"Tại sao lại là cánh tay trái?"

"Nếu ngươi không thích thì đổi tay phải cũng được." Tiền Mộc Mộc thờ ơ.

Lệ Lâm Thanh:...

"Vậy cứ làm theo lời ngươi nói đi."

Tiền Mộc Mộc cắn một miếng cuối cùng, đứng dậy ném hột táo, tay nhổ hết kim ra.

"Đi vào, tiếp tục ngâm."

Lệ Lâm Thanh nghe xong, làm theo.

Lần đầu tiên thời gian rất ngắn, lần thứ hai tương đối dài hơn rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chờ làm xong, đã đến đêm khuya.

Tiền Mộc Mộc cũng không chào hỏi Lệ Lâm Thanh, trở về phòng mình đi ngủ.

Bầu trời biên cương, sáng rất sớm.

Tiền Mộc Mộc có chút không thích ứng lắm, miễn cưỡng chợp mắt một lúc rồi mới dậy. Liễu Xuân bưng điểm tâm tới, đơn giản ăn mấy miếng.

Ban ngày Lệ Lâm Thanh bận rộn, nàng cũng không có việc gì để làm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ở một nơi xa xôi như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Trong lòng có chút tò mò, Tiền Mộc Mộc chào hỏi Liễu Xuân, liền muốn ra cửa.

"Hứa phu nhân, ta đi cùng ngài." Liễu Hạ nói.

Tiền Mộc Mộc theo bản năng muốn nói không cần, nhưng lại nghĩ đến nơi này là biên tái, hoàn cảnh lạ lẫm, vẫn là mang một người tương đối an toàn.

"Được, vậy làm phiền ngươi."

"Không phiền phức, bổn phận của ta."

Ra khỏi phủ, Tiền Mộc Mộc đi vòng quanh.

Đường phố nơi này hoang vu hơn rất nhiều so với quận Minh Khê, ven đường cũng không có người nào, chỉ thỉnh thoảng có một hai người vùi đầu đi qua.

Gió cát vù vù thổi, cờ hiệu của cửa hàng bị thổi vang lên xào xạc.

Một cơn gió lớn thổi qua, thổi bay cát mịn mỏng manh, Tiền Mộc Mộc giơ tay cản mắt, đứng ở trước một cửa hàng tên là "Kỳ Trân Điếm".

"Hứa phu nhân, trong này phần lớn là bán một ít trang sức cùng các loại đồ chơi ly kỳ, muốn đi vào dạo chơi sao?" Liễu Hạ hỏi.

"Ừ, vào xem một chút."

Tiền Mộc Mộc nhấc chân đi vào trong.

Phòng ngừa bão cát tiến vào, cánh cửa vẫn để đóng.

Dùng sức đẩy.

Mới miễn cưỡng đẩy ra một góc.

Chen vào khe cửa.

Đập vào mắt là một cái tủ còn cao hơn cả người lớn, phía trên bày biện các loại trang sức nhỏ, rực rỡ muôn màu, nhìn hoa cả mắt.

Lại nhìn sang bên cạnh, là một cái tủ trong suốt.

Bên trong bày rất nhiều đồ chơi nhỏ.

Có thứ dùng rơm rạ bện thành, cũng có thứ dùng trúc.

Phía sau tủ cũng bày một cái tủ vuông đứng sát tường, mỗi một ô đều trưng bày bình hoa, rổ, vải vóc, khăn tay, phần lớn là thủ công chế tác, rất có hương vị phong tình dị vực.

Rèm cửa nhỏ bên trái được vén lên.

Một nam nhân diện mạo hiền lành đi ra.

Thấy có khách tới cửa, hắn cười nói: "Tùy tiện xem, nếu thích gì có thể gọi ta."

Tiền Mộc Mộc gật đầu với hắn.

Nàng thong thả đi dạo, đảo mắt nhìn qua từng cái một.

Ở đây mỗi một thứ đều rất tinh xảo, nàng định mua cho mấy đứa nhỏ hai cái về làm vật kỷ niệm.

Thạch Đầu thích nhất là đồ chơi hiếm lạ, nếu như nhìn thấy nhất định sẽ rất vui vẻ.

Nghĩ đến bộ dáng vui vẻ của đứa trẻ, Tiền Mộc Mộc không khỏi cười cười.

Cửa lớn lại bị đẩy ra.

Một đứa nhỏ đeo khăn trùm đầu đi vào, thân hình nhỏ bé, chỉ lộ ra một đôi mắt, lông mi thật dài, linh động vô cùng.

Cô bé cũng không phát hiện Tiền Mộc Mộc, giật xuống túi chống bão cát bên dưới xuống, đưa rổ qua, giòn tan kêu lên:

"Ô Sinh thúc thúc, đồ vật ngài muốn ta đưa tới cho ngài rồi đây!"

Nam nhân có khuôn mặt hiền lành kia, trông thấy cô bé đến đây, trên mặt cũng nở nụ cười.

"Tốc độ của cô cô ngươi thật nhanh, hai ngày trước ta mới xin vải của nàng, bây giờ dệt xong rồi, ngươi chờ một chút, ta đi lấy tiền."

Tiểu nữ hài cười tủm tỉm, tựa hồ tâm tình rất tốt.

"Đây không phải là Ô Sinh thúc thúc ngài cần gấp sao, Ô Sinh thúc thúc là khách hàng lớn, đương nhiên nghĩ trăm phương ngàn kế cũng phải thỏa mãn ngài!"

"Ha ha ha ha, miệng của ngươi giống như bôi mật vậy." Nam nhân tên Ô Sinh đặt bạc vào trong tay tiểu cô nương: "Tổng cộng là một lượng hai tiền, đã bàn bạc xong với cô cô của ngươi, ngươi đếm số lượng xem có đúng hay không."

"Tin Ô Sinh thúc thúc, không cần đếm." Cô bé cất tiền vào túi, cười quay người định rời đi, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy một thân ảnh.

Cô bé dừng chân, nhìn sang.

Bỗng nhiên con ngươi co rụt lại!

Tiền Mộc Mộc cũng đang cầm một cái cửu hoàn khấu tới, muốn hỏi giá, thấy khuôn mặt cách hai năm không gặp kia.

Tiền Mộc Mộc cũng sửng sốt một chút.