Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 447



Tiền Mộc Mộc liếc trắng mắt một cái.

"Đại ca, đừng nói ngươi không muốn ta chữa cho ngươi, thực ra ta cũng không muốn chữa bệnh cho ngươi, nếu không bị người ở bên ngoài mang tới đây, dùng tính mạng để uy hiếp, ai bằng lòng làm chuyện vất vả này chứ."

"Ngươi cố nhịn đi, ta tranh thủ nhanh một chút."

Nói xong, Tiền Mộc Mộc cũng không thèm để ý đến nam nhân.

Nhanh gọn mở rộng y phục trước n.g.ự.c nam nhân.

Bông gòn xử lý sạch vết máu.

Vết thương do kiếm và tên.

Thương đến tạng phủ.

Tiền Mộc Mộc không chớp mắt, rút tên ra.

Luông kim dẫn chỉ, khâu vết thương lại.

Có ngân châm chặn mạch máu.

Giảm mạnh mối nguy hiểm.

Vừa băng bó vết thương xong, cánh cửa bên ngoài mở ra.

Một đại phu mặc trang phục quan lại bước vào.

Trông giống như thái y trong cung.

Tiền Mộc Mộc lặng lẽ đứng sang một bên.

Thái y bắt mạch một lúc, lại tháo băng gạc ra kiểm tra một chút.

Cực kỳ kinh ngạc, vết thương này được xử lý rất tốt.

Thủ pháp chuyên nghiệp.

"Đây là do ai băng bó? Đúng thật là quá hoàn mỹ." Thái y có hơi kích động hỏi.

Nam tử y kiều mị vẫn luôn đứng ở bên cạnh không nói chuyện, liếc mắt nhìn Tiền Mộc Mộc, vốn dĩ nghĩ thái y mất rất lâu mới đuổi tới đây, tiện tay bắt một đại phu đến xử lý trước, xử lý vết thương cho Thái tử, để tránh mất m.á.u quá nhiều mà chết.

Không ngờ tới, lại là một người có bản lĩnh.

Nam nhân nằm trên giường ngồi dậy, lồng n.g.ự.c lộ ra.

Tháo mặt nạ xuống, thở ra một hơi.

Nhìn nam tử kiều mị.

Mang theo ý dò hỏi thầm lặng.

Nam tử kiều mị: "Bắt ngẫu nhiên từ khách điếm Thiển Mễ."

"Ngươi." Nam nhân phun ra một chữ, đột nhiên họ khan tận mấy tiếng, "Ngươi họ gì tên gì? Đến từ chỗ nào? Sư phụ là người nào?"

Tiền Mộc Mộc cúi đầu, thu hồi tầm mắt.

"Phu quân họ Hứa, đến từ thôn Lộ Sơn, học từ ngoại tổ phụ, sau đó tự mình mày mò ra một ít môn đạo."

"Là do bút tích của ngươi?" Thái đánh giá Tiền Mộc Mộc từ trên xuống dưới một lượt, cực kỳ thưởng thức, "Ngươi tự mình mày mò, vậy mà cũng có được một phen thành tựu như này, ngươi đúng là người lợi hại."

Nam nhân cụp mắt xuống, cười một tiếng.

"Cao thủ ở dân gian, quả nhiên không phải nói chơi mà thôi."

Vừa rồi khi nàng xử lý vết thương, hắn đã nhìn thấy.

Dùng kim cực kim thuần thục, đường khâu không chút do dự.

Quyết đoán, nhanh nhẹn, dứt khoát.

Đây là một người có năng lực.

Người này, có ích cho hắn.

"Ngươi có muốn làm việc bên người bổn cung hay không?" Muốn chiêu mộ nhân tài, Lệ Thanh Trĩ đương nhiên không cần phải che giấu thân phận, cũng chỉ có khi bộc lộ thân phận, mới có thể khiến đối phương nghĩ rằng, theo hắn là có tương lai rộng mở.

Nam tử kiều mị đứng bên cạnh, không để tâm mà thúc giục: "Thái tử đích thân mở miệng chiêu mộ, ngươi còn không mau đồng ý? Đây chính là cơ hội trời ban."

Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.

Nàng vậy mà chữa bệnh cho Thái tử.

"Được Thái tử coi trọng là vinh hạnh của dân phụ, chỉ là dân phụ không có chí lớn, chỉ muốn làm một người bình thường."

"To gan!" Nam tử kiều mị quát lớn, "Thái tử đã mở lời chiêu mộ, vậy mà ngươi dám từ chối, đồ không biết tốt xấu! Người đâu, lôi xuống c.h.é.m đầu!"

Đồng tử của Tiền Mộc Mộc co lại.

Không phải chứ!

"Chậm đã." Lệ Thanh Trĩ giơ tay ra ngăn cản, "Mỗi người có chí riêng, nếu đã không muốn cũng không cần ép buộc."

Tiền Mộc Mộc thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn Thái tử thông cảm."

"Ngươi vừa nói ngươi đến từ thôn Lộ Sơn?" Lệ Thanh Trĩ hỏi.

"Vâng."

"Thôn Lộ Sơn ta nhớ là thuộc huyện Phù Sơn, nơi đó là vùng xa xôi hẻo lánh, tại sao ngươi lại đi xa nghìn dặm đến Kinh Thành?"

"Thôn Lộ Sơn bị giặc cỏ đột kích, vùng đó đã trở thành nơi sinh linh lầm than từ sớm, mọi người trôi dạt khắp nơi, người chạy nạn thì chạy nạn người c.h.ế.t thì chết, hài tử của ta được một vị bằng hữu đưa đến Kinh Thành, lần này ta đến là để đoàn tụ."

"Giặc cỏ?!" Lệ Thanh Trĩ cau mày, đưa mắt nhìn về phía nam tử kiều mị, "Chuyện này, sao ta không biết?"

Lông mày của nam tử kiều mị cũng cau lại.

"Xem ra là có người che giấu chuyện gì đó, sợ là Tống Hoài An giở trò quỷ."

Nói đến chuyện triều chính, hai tay Tiền Mộc Mộc bó trước ngực, giả bộ là người mắt điếc mắt mù.

Biết càng nhiều, c.h.ế.t càng nhanh,

Có người ngoài ở đây, nam tử kiều mị chỉ nói một câu rồi ngưng, "Gia, ta đi điều tra một chút."

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Tiền Mộc Mộc.

"Ngươi thành thật một chút cho ta, cẩn thận chăm sóc tốt cho gia."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

"Được."

Để thuận lợi đoàn tụ với các đám hài tử, nàng nhịn.

Lệ Thanh Trĩ bước xuống giường, giơ tay ra.

Nha hoàn bên cạnh giúp hắn mặc y phục vào.

Sải bước ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đi theo."

Khi lướt qua người nhau, ném xuống một câu như vậy.

Tiền Mộc Mộc sửng sốt một chút.

Là đang nói với nàng sao?

Đi ra ngoài cửa, không thấy người theo sau, Lệ Thanh Trĩ nghiêng đầu, lại lặp lại một câu.

"Đi theo."

Tiền Mộc Mộc:...

Rất tốt, quả nhiên là đang nói với nàng.

Nhận mệnh đi ra ngoài.

Một đường đến ngoài trạch tử.

Một chiếc xe ngựa đen truyền được làm bằng gỗ sắt, dừng ngay trước mặt.

Lệ Thanh Trĩ bước lên.

Tiền Mộc Mộc đứng đó, cũng không động đậy.

"Lên xe." Lệ Thanh Trĩ lạnh giọng nói.

Tiền Mộc Mộc nhìn trái ngó phải một vòng.

Thái y vừa nãy đã không thấy bóng dáng, ở nơi này ngoài tùy tùng ra, chỉ dư lại một mình nàng.

Tiền Mộc Mộc bĩu môi, ngồi lên.

Xe ngựa từ từ chuyển động.

Chạy theo một con đường chính, tiến về phía trước.

Hướng này, ngược lại với Kinh Thành.

Nhìn thấy càng ngày càng cách xa Kinh Thành, Tiền Mộc Mộc không nhịn được nữa mà nói: "Thái tử điện hạ, dân phụ muốn đến Kinh Thành."

"Bây giờ vẫn chưa phải lúc."

Tiền Mộc Mộc: "???"

Bây giờ vẫn chưa phải lúc?

Không phải, nàng đến Kinh Thành còn phải chọn thời điểm?

Trong lòng Tiền Mộc Mộc tức giận, lại không dám làm loạn.

Nói thật, nàng sợ.

Người nắm giữ Hoàng quyền, nói g.i.ế.c là giết.

Bây giờ nàng chỉ là một nữ nhân nông thôn tay trói gà không chặt, nàng sợ một lời nói mạo phạm, chọc vị Thái tử này tức giận, g.i.ế.c cả nhà nàng.

Giờ khắc này, Tiền Mộc Mộc đột nhiên bắt đầu hối hận.

Sớm biết thế này, đã không nghỉ ngơi.

Trực tiếp vào Kinh Thành.

Không thì cũng sẽ không dính đến chuyện này.

Xe ngựa vừa đi, chính là cả đêm.

Đến khi trời sáng, Tiền Mộc Mộc đã đến thành Phái.

Mang theo vết thương ngồi xe trên ngựa cả đêm, Lệ Thanh Trĩ dựa vào thành xe sắc mặt tái nhợt, lại ửng đỏ, người phát sốt, giống như vết thương bị nhiễm trùng sốt cao.

Tiền Mộc Mộc đưa tay sờ lên trán.

Quả nhiên là vậy.

Vội gọi người đến, sắp xếp Lệ Thanh Trĩ vào một gian trong khách điếm.

Lại xử lý sạch sẽ vết thương, băng bó xong.

Dùng rượu độ cao, lau người để hạ nhiệt cho hắn.

Bận rộn đến buổi chiều, sốt cao mới giảm.

Lệ Thanh Trĩ sốt đến mơ mơ màng màng cũng mở mắt ra, nhìn người đang ngồi gật gù bên giường, hắn kéo khóe môi.

"Nước... nước, nước..."

Tiền Mộc Mộc dùng bông thấm nước, lau cánh môi của hắn.

"Người vừa hết sốt cao, không thể uống nước, từ từ trước đã."

Cánh môi bị thấm ướt, thoải mái hơn một chút, Lệ Thanh Trĩ chống tay ngồi dậy, động đến vết thương, khiến hắn cau mày lại.

Tiền Mộc Mộc lấy một chiếc gối mềm, đặt sau lưng hắn.

Sắp xếp lại lời nói.

"Thái tử điện hạ, ta chỉ là một người bình thường, trước mắt mong cầu duy nhất của ta chính là đến Kinh Thành gặp mặt người nhà ta, cầu ngài giơ cao đánh khẽ, thả ta đi."

Lệ Thanh Trĩ thở trầm một hơi.

"Ngươi không cần lo lắng, đợi vết thương của ta khỏi, tất nhiên sẽ thả ngươi đi, hơn nữa còn sẽ cho ngươi một khoản thù lao hậu hĩnh, thuận tiện gọi người đưa ngươi đến Kinh Thành."

Tiền Mộc Mộc mím môi.

Đây là quyết tâm không thả nàng đi.

"Thái tử điện hạ, thứ ta nói thẳng, ngài là Thái tử cao quý, chỉ cần ngài muốn, Thái y vừa tóm là được một nắm, hà cớ gì lại phải so đo với một dân phụ hèn mọn như ta?"