Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 450



Thời gian như đưa thoi, chớp mắt đã đến cuối năm.

Trên đường phố, khắp nơi treo đèn kết hoa.

Vui tươi rộn ràng.

Cực kỳ náo nhiệt.

Tiền Mộc Mộc tay xách hai bao hạt dưa và lạc, nhìn bông tuyết bay đầy trời, thở ra một hơi, tràn đầy chờ đợi.

Vốn dĩ cho rằng nhiều nhất chỉ ở huyện Phái một hai tháng.

Lại không nghĩ tới trực tiếp bị kéo dài từ tháng bảy đến tận bây giờ.

Cũng chưa thể đi.

Đi lên bậc thềm của phủ đệ tư nhân.

Thị vệ cửa nhìn thấy nàng, khẽ gật gật đầu.

Tiền Mộc Mộc cười nhẹ đáp lại.

Đi vào tiểu viện của chính mình.

Đẩy cửa ra.

Bên trong đặt nhiều chậu than, ấm áp.

Tiện tay đặt hạt dưa lên bàn trà, lại đi rót nước nóng để pha trà, từ từ ngồi lên ghế dựa, thở dài một hơi.

Bên ngoài hành lang, truyền đến tiếng bước chân.

Càng lúc càng rõ ràng.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.

"Hứa đại phu, giúp một tay!"

Tiền Mộc Mộc hơi ngồi dậy, nhìn nam nhân bị thương được dìu vào, nàng thở dài bất lực.

"Đặt người nằm sau tấm rèm, ta đến ngay."

Từ tủ bên cạnh, nhấc thùng thuốc và hòm châm.

Nghiêng đầu, vén tấm rèm trắng lên.

Sau tấm rèm là một chiếc giường đơn.

Lệ Lâm Thanh được đặt lên đó, ý thức mơ hồ, hai mắt nhắm nghiền, bị thương quá nặng mày cau chặt lại. Người ăn mặc trang phục thái giám ở bên cạnh nói: "Hứa đại phu, Thái tử điện hạ dặn dò, xin ngài nhất định phải chữa trị khỏi cho người này."

Tiền Mộc Mộc:...

"Thái tử không dám đến gặp ta, lại bảo ngươi truyền không ít lời."

Thái giám không rõ giữa Hứa đại phu và Thái tử có chuyện gì, nhưng hắn ta cũng không ngu, có thể rõ ràng cảm nhận được Thái tử đang cố tình né tránh Hứa đại phu.

Hắn ta chỉ là người cái gì cũng không biết, nghe được câu này cũng chỉ có thể cười gượng gạo: "Ha ha ha... Vậy thì làm phiền Hứa đại phu rồi."

Nói xong, thái giám vội vàng rời đi.

Cửa cũng được tiện thể đóng lại.

Tiền Mộc Mộc kéo y phục của Lệ Lâm Thanh ra, khi nhìn thấy n.g.ự.c đầy vết thương lớn nhỏ đan xen, khẽ sửng sốt một chút.

Nàng cũng không phải chưa từng chữa trị cho Lệ Lâm Thanh.

Nhưng...

Hai lần nhìn thấy cơ thể của Lệ Lâm Thanh, đều chưa từng thấy nhiều vết thương như vậy.

Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, lại có thể bị thương nhiều lần như vậy?

Ngón tay lướt qua các vết thương chồng chéo lên nhau.

Dừng lại ở một vết sẹo như con rết.

Không đúng.

Đây không phải là vết sẹo gần đây.

Vết sẹo này, ít nhất cũng phải bốn năm.

Người này thật sự là Lệ Lâm Thanh sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện.

Tiền Mộc Mộc nắm cái cằm nhọn như lưỡi d.a.o kia.

Ánh mắt, quét qua mắt mày môi miệng.

Giống hệt Lệ Lâm Thanh trong ký ức của nàng.

Chỉ là.......

Tiền Mộc Mộc không khỏi nhớ lại vào khoảng tháng bảy, tình cờ gặp nhau ở khách điếm, ánh mắt xa lạ của Lệ Lâm Thanh.

Thu lại suy nghĩ trong lòng, bắt đầu xử lý vết thương.

......

Một canh giờ sau.

Tiền Mộc Mộc ngồi bên lò nhỏ, nhàn nhã thưởng trà.

Tiếng động từ phía sau tấm rèm truyền ra.

Nàng liếc nhìn về phía đó.

Cũng không đứng dậy đi kiểm tra.

Lại qua một lúc.

Tấm rèm được vén lên.

Nam nhân hơi chỉnh lại y phục, đi ra.

Ánh mắt ném qua, lạnh đến cùng cực.

"Ngươi là người nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tâm trí Tiền Mộc Mộc hơi ngưng lại.

Một hơi uống hết tách trà trong tay.

"Xem như là đại phu."

Lệ Lâm Thanh liếc nhìn băng gạc trên người, không nói một lời, mở cửa định ra ngoài, đúng lúc đụng phải Lệ Thanh Trĩ.

"Hoàng thúc, vết thương của người..." Trong mắt Lệ Thanh Trĩ lóe lên ánh sáng lo lắng nhàn nhạt.

"Không đáng lo, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi." Cẻ mặt Lệ Lâm Thanh lạnh nhạt, không chút coi trọng chuyện bị thương nặng đến tạng phủ, suýt chút nữa mất mạng ở trong lòng.

Tiền Mộc Mộc đang ngồi bên trong, nghe thấy câu này thì bĩu môi.

Hắn coi cơ thể mình như người sắt à.

Còn mấy ngày là khỏi.

Chỉ cần là khiến hắn bị thương kia lại dùng thêm chút lực nữa.

Hắn có thể trực tiếp đi uống trà trước Diêm Vương rồi.

Chẳng qua chuyện của người khác, nàng cũng lười quan tâm.

Nghe Hoàng thúc nói vậy, Lệ Thanh Trĩ cũng không hỏi nhiều nữa, nghiêng người đi vào trong phòng, "Hứa thẩm, cùng ăn tiệc tất niên?"

Tiền Mộc Mộc chống tay vào tay vịn, đổi tư thế.

"Thái tử điện hạ, ngài không cảm thấy cần phải thực hiện một lời hứa sao?"

Đối mặt với thái độ bất kính này của Tiền Mộc Mộc, Lệ Thanh Trĩ đã thấy nhiều thành quen, người có tài năng luôn có tính cách riêng.

Vẻ mặt Lệ Thanh Trĩ ngưng lại một chốc, mắt mày rũ xuống, giọng điệu tiếc nuối nói: "Ta biết Hứa thẩm không có chí lớn, chỉ một lòng muốn đoàn tụ với gia đình, chỉ là tuyệt kỹ trên người ngươi, nếu bị chôn vùi như vậy chẳng phải lãng phí tài học sao, không bằng theo ta làm một người hữu dụng, đợi đến khi ta đăng cơ, ban ngươi làm nữ quan, thế nào?"

Tiền Mộc Mộc gãi gãi đầu.

Không muốn chơi trò văn từ với hắn nữa.

"Thái tử gia, sau Tết đưa ta đến Kinh Thành đi."

Lệ Thanh Trĩ:...

"Không thể không đi?"

Tiền Mộc Mộc: "Không thể không đi."

Lệ Thanh Trĩ khẽ thở dài.

"Được."

......

Ban đêm, tuyết rơi bay bay.

Trong sảnh, hương đồ ăn thơm ngào ngạt.

Tiền Mộc Mộc cầm chén rượu lên, nhấp nhẹ một ngụm.

Vào miệng trơn tru, trong ngọt xen lẫn chút tê cay.

Hương vị rất tuyệt.

Nhướng lông mày, nàng đặt chén rượu xuống.

Gắp một miếng khoai tây xào bỏ vào miệng.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đây là rượu hoa quả, lấy từ trong tay một người vị bằng hữu." Lệ Thanh Trĩ liếc nhìn Tiền Mộc Mộc, "Hương vị thế nào, Hứa thẩm."

"Vào miệng thanh ngọt, hương rượu đậm đà, là thứ tốt." Tiền Mộc Mộc khen.

Tiệc tất niên, Lệ Thanh Trĩ cũng không quá câu nệ, thấy chén rượu của Tiền Mộc Mộc hết, rất hòa nhã rót thêm rượu cho nàng, gần như thành thói quen lại quay sang Lệ Lâm Thanh, nhìn thấy bên cạnh tay hắn là nước trà.

Mới đột nhiên phản ứng lại.

"Ôi ôi, quên mất người bị thương không thể uống rượu."

Một tên tùy tùng, bước qua hành lang.

"Thái tử điện hạ, Thừa tướng đại nhân ở ngoài cầu kiến."

"Mau mời vào!" Lệ Thanh Trĩ vẫy tay, "Lấy thêm một bộ bát đũa đến."

Nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh, cúi đầu vâng dạ.

Khoảng khắc sau.

Ở cửa sảnh, xuất hiện một nam một nữ.

Nam tử dung mạo thanh tú, uy phong lẫm liệt, nữ tử xinh đẹp dịu dàng, giống như một hồ nước mùa xuân, hai người đứng cùng nhau, thật sự là trai tài gái sắc.

Nữ nhân kia nhìn thấy Tiền Mộc Mộc, vội gọi: "Mộc Mộc tỷ!"

Tiền Mộc Mộc đang cúi đầu ăn cơm, nghe thấy nhìn qua.

Vậy mà lại là Phạm Ngọc An.

Nàng lập tức đứng dậy, bước lại gần.

"Sao ngươi lại ở chỗ này?!"

Phạm Ngọc An trên mặt tươi cười nhìn Tiền Mộc Mộc, hốc mắt dần dần hồng lên, mang theo vài phần ấm ức.

"Mộc Mộc tỷ, ngày thôn Lộ Sơn bị ngập nước kia, ta đến nhà ngươi không thấy người, ta liền đi cùng bọn họ trước, ta nghĩ là... sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa, không ngờ tới hôm nay lại có thể gặp nhau ở đây, thật là quá tốt rồi!"

Nàng quen biết Mộc Mộc tỷ được một năm, thời gian mặc dù không dài.

Nhưng trong lòng nàng, đối đãi với Mộc Mộc tỷ như thân tỷ.

Khi thôn bị ngập lụt, nàng đứng ở chỗ cao tận mắt chứng kiến.

Người khác gặp nạn, nàng không có nửa phần d.a.o động.

Chỉ lo lắng cho mỗi cả nhà Mộc Mộc tỷ có chuyện gì không may.

Một giọt lệ trong suốt trượt từ khóe mắt xuống, người thấy mà thương, Tiền Mộc Mộc giơ tay lau nước mắt cho Phạm Ngọc An, khóe môi nở ra một nụ cười dịu dàng.

"Được rồi được rồi, đừng khóc."

"Đều ổn cả, Tiểu Bảo bọn họ hiện đang ở Kinh Thành, những người khác cũng đều bình an, đợi đến khi chiến tranh kết thúc, ta sẽ mang theo mấy hài tử trở về, đến lúc đó chúng ta lại có thể ở cùng nhau."