Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 459



"Làm đồ ăn, lúc ban đầu sợ là khá khó khăn." Mặt Hứa lão đầu có chút do dự, "Hơn nữa còn phải thuê quầy hàng, cùng với đủ loại thứ cần chuẩn bị, ví dụ như lò nấu bàn ghế các loại."

Tiền Mộc Mộc lắc đầu.

"Quầy hàng là phải thuê, nhưng con không muốn làm những món ăn phức tạp như vậy."

Làm nhiều thứ như vậy, phức tạp không nói.

Còn lãng phí tiền.

cũng không biết có thể ở Kinh Thành được bao lâu.

Suy đi nghĩ lại, vẫn là làm ở nhà mình.

Sau đó mang bán sẽ thuận tiện hơn.

Để rau mua về vào bếp, Tiền Mộc Mộc xắn tay áo lên, cầm nia, bóc hết cải thảo bỏ vào bên trong, lại gọt vài củ khoai tây.

Hứa lão thái thái đang thái thịt trên thớt.

"Vậy con đã nghĩ ra làm món gì chưa?"

Hai tay ngâm trong nước, Tiền Mộc Mộc rửa cải thảo, "Chúng ta hiện tại chỉ tạm thời sống ở chỗ này, cho nên con nghĩ không bằng làm những món ăn có chi phí thấp, kiếm chút tiền sinh hoạt gì đó, ví dụ như món hầm hoặc đồ ăn vặt."

"Món hầm là cái gì?" Hứa lão thái thái hỏi.

"Chính là món ăn được ngâm qua đủ loại hương liệu." Tiền Mộc Mộc càng nghĩ càng thấy cách này khả thi.

Cũng không rửa cải thảo nữa, vẩy vẩy nước trên tay.

Ngẩng cổ hô to về phía gian chính:

"Tiểu Tề Tiểu Bảo, lại đây một chút!"

Hứa Gia Tề và Hứa Tiểu Bảo lon ton chạy tới.

"Nương, sao vậy?"

"Nương, cần giúp gì sao?"

"Ừm." Tiền Mộc Mộc chỉ vào một chậu cải trắng, tháo tạp dề trên eo ra, "Hai con rửa chỗ này đi."

Dặn dò xong, Tiền Mộc Mộc lại nói với Hứa lão thái thái:

"Con ra ngoài một chút."

Sấm rền gió cuốn bước ra ngoài.

Tiền Mộc Mộc đi dọc theo con đường, đi đến trước một quầy bán thịt heo.

"Chủ quầy! Gói hết cả tất chân giò và tai heo lại cho ta."

Chủ quầy hàng đã gặp Tiền Mộc Mộc lúc gần chiều hôm nay, bây giờ nàng lại đến mua, vui vẻ cân đồ, còn tiện thể cắt một miếng thịt nạc to bằng nắm tay.

"Coi như tăng cho ngươi."

Tiền Mộc Mộc cười nói một tiếng cảm ơn.

"Ở đây có lòng heo không?"

Chủ quầy hàng sửng sốt.

"Cái thứ bẩn thỉu đó, ngươi muốn?"

Tiền Mộc Mộc gật đầu.

"Muốn, ngươi có bao nhiêu cho ta hết."

"Này! Mang cái thùng đồ bẩn đó ra!" Chủ quầy quay đầu hô to về phía trong nhà, một thùng lớn nội tạng heo được một nam nhân cánh tay thô xách ra.

Tiền Mộc Mộc nhìn một cái, đều vẫn còn tươi.

"Những thứ này, bao nhiêu tiền?"

"Cần tiền gì chứ, ngươi cứ lấy đi." Chủ quầy hàng ghét bỏ vẫy vẫy tay, "Vốn dĩ là thứ định vứt đi, vừa hôi vừa bẩn, xử lý còn phiền phức."

Lúc ban đầu hắn định vất đi mấy lần.

Thấy quá lãng phí nên thử rửa sạch rồi bán.

Cũng không ai muốn mua, tự mình làm ăn lại có mùi tanh.

Bây giờ có người sẵn lòng xử lý thứ bẩn thỉu này, hắn vui còn không kịp.

Tiền Mộc Mộc thấy vậy, lại nói một tiếng cảm ơn.

Một tay xách tai heo và chân giò, một tay xách thùng gỗ.

"Vậy thì cảm ơn, lát nữa ta sẽ trả thùng lại cho ngươi."

"Một cái thùng mà thôi, dễ nói dễ nói." Chủ quầy hàng cực kỳ hào phóng.

Tiền Mộc Mộc cười đáp lại.

Quay người trở về nhà thuê.

Để đồ xuống, lại ra ngoài một chuyến.

Khi trở về, trên tay xách rất nhiều thứ.

"Dô! Đại nhi tức con là mua cái gì về, quá khó ngửi!" Hứa lão thái thái bê rau ra ngoài, thì ngửi thấy mùi phân thối, hôi đến mức mắt bà ấy đều híp lại.

Ở chỗ rãnh thoát nước trong viện, Tiền Mộc Mộc ngồi trên ghế, xử lý đại tràng heo, nghe vậy nở nụ cười đắc ý.

"Bây giờ người thấy hôi, lát nữa là thơm rồi!"

"Thứ hôi như vậy, ta không ăn." Trên mặt Hứa lão thái thái là sự ghét bỏ không thể che giấu, đi đến gian chính đặt rau xuống, quay đầu hô to về phía Tiền Mộc Mộc: "Mau đừng làm nữa, ăn cơm thôi."

Làm sạch hết những thứ bẩn trong ruột, ngâm trong nước.

Tiền Mộc Mộc rửa tay.

Tuỳ tiện nhét mấy miếng lớn vào miệng rồi đặt bát xuống.

Tiếp tục xử lý lòng heo.

Xé lớp màng trắng, lấy bột mì xoa bóp hết chất bẩn trong ruột ra, rửa kỹ tận mấy lần, đảm bảo sạch sẽ xong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lại xửa lý tai heo và móng giò.

Đậu nành, ruột gà, đậu phụ trúc, chân gà, tàu hũ ky tất nhiên cũng không thể thiếu. Những thứ này đều mua từ siêu thị trực tuyến.

Xử lý xong tất cả.

Tiền Mộc Mộc gọi Hứa lão thái thái nhóm lửa giúp, luộc tất cả nguyên liệu rồi để sang một bên, tiếp đó nấu nước dừng.

Từ chiều, mãi đến tận nửa đêm.

Gà đã gáy rồi.

Mới coi như làm xong hết.

Đầu của Hứa lão thái thái gật gù.

Ngồi trước lò bếp, mơ màng muốn ngủ.

"Mẹ chồng, xong rồi, về phòng ngủ thôi." Tiền Mộc Mộc đẩy đẩy vai lão thái thái.

Hứa lão thái thái lau nước miếng ở khóe miệng, ngơ ngác.

"Xong rồi à?"

"Vâng, xong rồi."

"Ồ ồ, vậy ta về phòng ngủ một lát trước, buồn ngủ c.h.ế.t ta rồi." Hứa lão thái thái từ từ vịn tường, đi về phòng.

Tiền Mộc Mộc cũng tắt nến.

Lên giường, nằm một lát.

Chưa đầy hai canh giờ, trời đã sáng.

Tiền Mộc Mộc không ngừng nghỉ mà thức dậy.

Đem tất cả món hầm, bỏ vào trong vại.

Để vại vào trong cái gùi.

Lại cầm một cái khay, luồn sợi dây vào.

Đeo lên cổ.

Chia món chay thành vài phần đặt lên trên, tăm cũng chuẩn bị xong.

Trang phục chỉnh tề xuất phát.

Đi ra ngoài đường phố.

Tìm được một tiệm vải, nói chuyện với chưởng quỹ một lát.

Lại đưa mười tiền đồng.

Cho bày một ngày.

Tiền Mộc Mộc đặt gùi xuống.

Buổi sáng, người qua lại đều là người đi mua đồ.

Tiền Mộc Mộc hắng hắng giọng, mở miệng rao hàng:

"Mau xem, mau nhìn! Món hầm tươi ngon!"

Tiếng rao hàng này truyền ra.

Lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt.

Lại không có mấy người lại gần bên này.

Tiền Mộc Mộc tiếp tục cười tươi, chọn một vị nữ nhân mặt mũi hiền lành, "Vị phu nhân này, đồ hầm nhà chúng ta được ăn thử miễn phí, ngài không mua thì thử chút đồ mới lạ! Thử cũng không mất tiền."

Vị nữ nhân kia nhìn trái ngó phải.

Thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía bên này.

Có hơi không tiện từ chối.

Nàng ấy miễn cưỡng nói: "Vậy thì thử một chút đi."

Tiền Mộc Mộc ngay lập tức xiên một miếng tàu hũ ky, đưa vào tay đối phương.

Thứ ở ngoài đường, nữa nhân kia có chút kháng cự, do dự một chút, mới bỏ đồ vào miệng.

Nhẹ nhàng nhai mấy cái.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thơm ngon cay nồng, lại còn mang một chút nước sốt.

Mắt nàng ấy lập tức sáng lên.

Có chút ngạc nhiên hỏi:

"Thứ này tên là gì? Mùi vị rất ngon!"

Tiền Mộc Mộc cụp mắt lại, cười đắc ý.

Lập tức cười nói:

"Thứ này gọi là món hầm, nguyên liệu ngươi ăn là đậu phụ trúc, ở đây còn có những thứ khác, ngươi muốn thử thêm không?"

"Không mất tiền chứ?" Vị nữ nhân kia có chút do dự.

"Ăn thử không mất tiền!"

Vị phụ nữ thấy vậy, gật đầu nói: "Vậy thì cho ta ăn thử những thứ khác nữa."

Tiền Mộc Mộc ngay lập tức làm theo.

Sau khi đã thử hết mỗi thứ một lần, vị nữ nhân có hơi vẫn chưa đủ đã, lại cảm thấy không quá hài lòng, "Món này của ngươi vị ngon thì ngon, chỉ là không có món thịt."

"Có chứ! Tất nhiên là có." Tiền Mộc Mộc cười nói, "Chỉ là món thịt thì chi phí cao, ta liền... ha ha."

Tiền Mộc Mộc cười gượng vài tiếng.

Vị nữ nhân nhìn ra ý tứ trong đó của nàng, vứt tăm đi.

"Ăn nhiều đồ của ngươi như vậy cũng không tiện cứ thế mà đi, món chay lấy hai cân, món thịt lấy một cân."

"Được ngay đây!" Tiền Mộc Mộc lấy ra cái cân nhỏ.