Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 462



Đêm đã khuya.

Đưa mắt nhìn xa, dọc đường đều là đám người cúi đầu vội lên đường.

Xung quanh lại yên tĩnh như tờ.

Tử khí trầm trầm.

Vai Tiền Mộc Mộc đeo tay nải, tay phải cầm hòm thuốc, tay trái nắm tay Hứa Gia Tề, tiểu gia hoả đi từ trưa đến giờ, thân hình lung lay muốn ngã, vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, đã không thể chống đỡ được nữa.

Lại gắng gượng chống đỡ tinh thần.

Không chịu để nàng cõng.

Lại một lần suýt ngã xuống đất ngủ thiếp đi.

Tiền Mộc Mộc cúi người, ôm tiểu gia hoả lên lưng.

"Nương! Con muốn xuống..." Hứa Gia Tề vùng vẫy, sức lực càng lúc càng yếu, mí mắt cũng từ từ sụp xuống, hơi thở mềm mại trên người nương, luôn khiến cậu bé vừa ngửi đã không nhịn được mà thư giãn.

Lại cộng thêm bàn tay mềm mại vỗ vào lưng cậu bé.

Dịu dàng khiến cậu bé hoàn toàn không thể chống lại.

Cảm nhận được đầu của tiểu gia hoả gối lên cổ mình, Tiền Mộc Mộc cong môi cười nhẹ một chốc, cúi người nhấc hòm thuốc lên, liếc nhìn bên cạnh.

Trên lưng Hứa Gia Thạch cũng cõng Hứa Tiểu Bảo.

Lý Nha Nhi cõng Hứa Hỉ Lạc, trên cổ tay còn treo một tay nải.

Hứa Gia Phục thì đi theo bên người nhị lão Hứa gia, yên lặng.

Tay nải trên tay bị lấy đi, Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu nhìn.

Là Hứa lão thái thái.

Nàng vươn tay muốn lấy lại.

Hứa lão thái thái lại cau mày, im lặng đưa mắt ra hiệu, ý bảo nàng đừng nói chuyện, làm tỉnh Hứa Gia Tề.

Tiền Mộc Mộc mím môi.

Lòng nhận phần ý tốt này.

Vẫn luôn đi.

Sắp đến trời sáng.

Mấy người Tiền Mộc Mộc mới dừng lại.

Ngồi nghỉ trên một bãi cỏ, cách vài bước có một khe suối nhỏ, rất nhiều người đều tạm dừng nghỉ ngơi chỉnh đốn ở đây, uống một ngụm nước.

Tiền Mộc Mộc từ trong tay nải, lấy màn thầu đã chuẩn bị trước, để phòng trường hợp khẩn cấp ra, chia cho mỗi người một cái.

Hứa lão thái thái bẻ đôi cái của mình ra, chia thành hai miếng.

Một miếng cho bạn già, một miếng chính mình ăn.

Đưa cái của bạn già, cho Tiền Mộc Mộc.

"Còn không biết phải đi bao lâu nữa mới đến Giang Lăng phía nam, ăn tiết kiệm một chút là tốt."

Tiền Mộc Mộc vẫy tay nói không cần.

Lão thái thái lại rất cố chấp, thậm chí còn nói dối: "Hai người chúng ta đều ăn ít, ăn nhiều ngược lại sẽ đau dạ dày, được rồi, đừng đẩy qua đẩy lại nữa, kẻo bị người khác nhìn thấy, lại tưởng chúng ta có nhiều lương thực lắm."

Tiền Mộc Mộc nhìn thấy, có hơi không đành lòng.

Cũng chỉ đành thôi.

Nhưng cũng không nhận lại.

"Này nếu đã đưa cho người, người không ăn cứ cầm lấy, đợi đói ngài tự lấy ra ăn."

"Này..." Hứa lão thái thái nghĩ một chút, để ở chỗ ai mà không được? Dù sao cùng lắm thì cứ để lại đến bữa ăn, không lấy từ chỗ đại nhi tức nữa là được, nghĩ thông rồi, bà ấy cũng không cố chấp nữa, bỏ vào tay nải.

Hứa lão đầu cầm nửa cái bánh màn thầu, từ từ ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Với cách làm như vậy của bạn già nhà mình, mặc dù không bày tỏ thái độ, trong lòng lại đồng ý.

Đi ra ngoài lại đang trốn chạy, còn có mấy hài tử.

Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm một chút.

Ông ấy già rồi ăn ít một chút cũng không sao.

Nhưng hài tử không thể đói.

Hứa Gia Thạch dẫn các đệ đệ muội muội, đi đến bên suối nhỏ uống no nước, còn cực kỳ hiểu chuyện hái tận mấy chiếc lá, xếp chồng lên nhau làm thành cái bát, múc nước mang tới.

"Nương, uống nước." Hứa Gia Thạch đưa lá qua.

"Đưa cho gia gia nãi nãi con uống." Tiền Mộc Mộc đưa mắt ra hiệu cho Hứa Gia Thạch, Hứa Gia Thạch không đi, "Đều có phần, đây là của người."

Hứa Gia Phục, Hứa Gia Tề, Hứa Tiểu Bảo đi phía sau.

Trên tay cũng đều bưng lá đựng nước.

Tiền Mộc Mộc nhìn Hứa Gia Thạch, cười một chút.

Nhận lấy lá, uống hết nước bên trong.

Nước lạnh chảy vào ruột gan, kích thích thần kinh, mệt mỏi vì thức cả đêm không ngủ, dường như nhạt đi một chút.

Mấy người lớn uống nước xong, ăn hết bánh màn thầu.

Cũng đều đến bên suối rửa mặt.

Khi trở về.

Đám người đang nghỉ ngơi, tốp năm tốp ba đứng dậy xuất phát.

Mấy người Tiền Mộc Mộc, cũng đeo tay nải, nắm tay hài tử tiếp tục lên đường.

Thời tiết hôm nay, còn xem như không tệ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mặt trời lên, ấm áp.

Cuối năm, tuyết rơi lớn.

Cuối năm, rơi trận tuyết lớn.

Tuyết đọng trơn trượt, mặt đường trở nên lầy lội khó đi.

Tiền Mộc Mộc nắm c.h.ặ.t t.a.y của Hứa Gia Tề, không dám buông ra, chỉ cần ngã một cái, thì chẳng khác gì lăn lộn trong bùn.

Đến lúc đó không có chỗ thay y phục.

Ở phía xa xa.

Một con ngựa phi nhanh tới.

Tầm mắt quét qua đám người dọc đường, giống một tia sáng sắc bén, như đang tìm kiếm ai đó.

Mọi người đều bị nhân vật tuấn tú mặt lạnh cưỡi ngựa này làm cho có hơi sợ hãi, chỉ sợ chính mình né không kịp, bị c.h.ế.t bị thương dưới gót chân tuấn mã của hắn

Hình bóng khắc sâu trong đầu kia, xuất hiện trước mắt.

Ngựa bị kéo dừng lại.

Người trên ngựa nhảy xuống.

"Mộc Mộc!"

Một tiếng gọi gấp.

Tiền Mộc Mộc quay đầu nhìn.

Là Linh Nhất.

"Sao ngươi lại đến đây?"

Hứa Gia Tề thấy nghĩa phụ của mình đến, vui mừng định chạy lại gần, kết quả trượt chân, ngã xuống đất!

"A!" Hứa Gia Tề kêu lên một tiếng.

Tiền Mộc Mộc thở dài bất lực, đỡ tiểu gia hoả dậy.

"Đã bảo con cẩn thận một chút cẩn thận một chút rồi mà, đồ ngốc con này, nghĩa phụ của con cũng đâu bay đi được, con vội cái gì."

Trên m.ô.n.g Hứa Gia Tề bị dính bùn, hốc mắt đỏ hoe, trông đáng thương không thôi.

Tiền Mộc Mộc vén áo bào nhỏ của tiểu gia hoả lên.

Còn may còn may, quần nhỏ bên trong chưa bị ướt.

"Bà nó, ta nhớ áo ngoài của Tiểu Tề đều ở chỗ bà, bà lấy một cái ra, đưa cho nó thay."

Hứa lão thái thái đáp một tiếng, đưa tay nải cho lão đầu nhà mình cầm, cúi đầu bắt đầu tìm kiếm.

Tiền Mộc Mộc và Linh Nhất, đi đến nơi cách đội ngũ hơi xa một chút.

Nhìn vẻ mặt hơi nôn nóng của Linh Nhất.

Nàng nhướng mày.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Vương gia bị trúng độc ở Giang Lăng, thái y bó tay hết cách, truyền lệnh cho ta, bảo ta tìm ngươi đến chữa bệnh." Linh Nhất nghiêm túc bình tĩnh, ánh mắt mang ba phần vội vàng.

"Bây giờ ngươi đi cùng ta, được không?"

Tiền Mộc Mộc lắc lắc đầu.

"Người nhà ta đều ở đây, ta không thể bỏ bọn họ lại."

Linh Nhất cau mày.

"Ngươi cứ đợi ở đây trước, ta đi một lát rồi quay lại."

Nói xong, Linh Nhất lên ngựa.

Phi ngựa rời đi.

Tiền Mộc Mộc quay lại bên cạnh người nhà của mình, Hứa Gia Tề vừa thay y phục xong ánh mắt mong đợi nhìn nàng hỏi: "Nương, nghĩa phụ còn sẽ quay lại chứ?"

"Quay lại." Tiền Mộc Mộc xoa mặt tiểu gia hoả, rồi nói với mấy người khác, "Linh Nhất có chuyện dặn dò, bảo chúng ta ở đây đợi hắn một lát, đúng lúc chúng ta cũng nghỉ ngơi một chút đi, thức cả đêm rồi, cũng đều mệt rồi."

Mấy người nhìn trái ngó phải.

Để tay nải lên trên hòn đá khô ráo, ngồi đợi.

Ngồi như vậy, mệt mỏi cũng tìm đến cửa.

Mấy người tựa vào nhau.

Mơ màng muốn ngủ.

Đợi non nửa canh giờ.

Linh Nhất quay lại.

Còn mang theo một chiếc xe ngựa.

Bên ngoài hơi cũ kỹ.

"Thời gian gấp gáp, chỉ có thể tạm chấp nhận một chút." Linh Nhất nói với Tiền Mộc Mộc.

Tiền Mộc Mộc vẫy vẫy tay, nói một câu không sao cả.

Quay đầu, gọi mọi người dậy.

Tất cả đều lên xe ngựa.

"Chúng ta, bây giờ sẽ đi đâu?" Hứa lão thái thái hỏi.

"Đi Giang Lăng." Tiền Mộc Mộc đỡ đầu Hứa Gia Tề, đặt lên vai mình, để cậu bé tiếp tục ngủ.

Thân thể của Tiểu Tề yếu ớt, hơi không cẩn thận là dễ dàng phát sốt.

Nàng luôn sẽ vô thức quan tâm nhiều hơn một chút.