Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 469



Hứa lão đầu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh: “Chuyện này có thể nghiệm chứng thật giả được không?”

Hứa Gia Thạch đưa tay đỡ trán: “Thấy chưa! Con đã nói đây là cha mà! Lần đầu tiên nhìn thấy đã cảm thấy hắn rất giống!”

Hứa Gia Phục nhíu chặt mày: “Nếu là cha ruột, sao nhiều năm như vậy không trở về?”

Hứa Gia Tề vừa ho khan vừa nói: “Cha? Đây là cha chúng ta sao? Nhưng nương và mọi người trong thôn đều nói cha đã c.h.ế.t rồi mà?”

Hứa Tiểu Bảo hai mắt sáng rực: “Phụ thân đã về rồi! Thì ra phụ thân đẹp trai như vậy!”

Lý Nha Nhi há to miệng kinh ngạc: “Đây đây đây… Đây là cha nuôi sao?”

Dù Hứa Tú Dương đã trải qua biết bao sóng gió, nhưng cũng bị lời này làm cho kinh ngạc: “Người này là Hứa Văn Thư? Thật hoang đường…”

Đối mặt với cảnh tượng mọi người vây quanh, Hứa Văn Thư có chút lúng túng, trên mặt vẫn giữ nụ cười gượng gạo.

“Thôi nào, mọi người đừng như vậy.” Tiền Mộc Mộc chắn trước mặt Hứa Văn Thư, phất tay ra hiệu mọi người lui lại.

Mọi người thấy thế, bèn lùi ra sau vài bước.

Hứa lão thái thái cố gắng kìm nén cảm xúc, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hàng lông mày của Hứa Văn Thư, đôi mắt có chút rưng rưng.

“Đây thật sự là đại nhi của ta sao? Sao trông không giống lắm nhỉ? Gương mặt này…”

Tiền Mộc Mộc đáp: “Qua vài hôm nữa, dung mạo của hắn sẽ khôi phục lại như mọi người từng biết.”

Mọi người nghe vậy, đều hiểu ý tứ trong lời nói.

Nhưng Tiền Mộc Mộc không muốn nói rõ.

Bọn họ cũng thức thời không hỏi nhiều.

Ai nấy đều nhìn Hứa Văn Thư.

Rồi túm tụm hỏi han đủ thứ chuyện.

Hứa Văn Thư miễn cưỡng trả lời vài câu, cũng không nói thêm gì.

Tiền Mộc Mộc đứng bên cạnh nhìn, trong lòng thầm tính toán.

Ngôi nhà mà Linh Nhất thuê cho có ba gian phòng lớn.

Trong đó có hai gian là giường ghép, mỗi gian có thể ngủ được năm sáu người.

Nha Nhi cần cho con bú, ngủ giường ghép bất tiện, nên chỉ còn mỗi gian phòng nhỏ độc lập là nàng ấy đang ở.

Ban đầu, Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Phục, Hứa Tú Dương và hai lão nhân ngủ chung một phòng, Tiểu Bảo và Tiểu Tề ngủ chung với nàng, tính ra như vậy, chẳng phải Hứa Văn Thư sẽ phải ngủ cùng phòng với nàng sao?

Không được, không được.

Tiền Mộc Mộc gọi Hứa Gia Thạch và Hứa Gia Phục lại.

“Hai đứa tối nay ngủ chung với ta.”

Hứa Gia Thạch nghiêng đầu hỏi: “Nương, vậy cha ngủ đâu?”

“Ngủ với gia gia nãi nãi con.”

Ba lão nhân nhìn nhau, xem ra đại nhi tức/đại điệt nhi tức vẫn còn khoảng cách trong lòng, chưa thể dễ dàng chấp nhận Hứa Văn Thư…

“Nương, không thể ngủ cùng phụ thân sao?” Hứa Tiểu Bảo níu lấy vạt áo Tiền Mộc Mộc, ánh mắt long lanh nhìn nàng, như muốn viết hết tâm tư muốn ngủ cùng phụ thân lên mặt.

“Vậy Tiểu Bảo tối nay ngủ với gia gia nãi nãi nhé.” Tiền Mộc Mộc xoa đầu tiểu nha đầu, rồi xoay người đi vào bếp.

Lý Nha Nhi vội vàng đuổi theo.

“Nương! Trong nồi còn nước nóng đấy ạ.”

“Ừ, ta thấy rồi.” Tiền Mộc Mộc đáp, múc nước nóng trong nồi ra chậu, rửa mặt.

Lý Nha Nhi ngồi xổm bên cạnh, vừa rồi lúc tắm cho Lạc Lạc, nàng ấy cũng tiện thể tắm rửa luôn, trong lòng vừa kinh ngạc vừa khó tin.

“Nương, người kia thật sự là cha nuôi sao?”

“Ừ, tuy rằng sự tình có chút trắc trở, nhưng không thể không thừa nhận hắn chính là Hứa Văn Thư, có lẽ sau này sẽ sống cùng chúng ta.” Tiền Mộc Mộc nói đến đây, hàng mi dài cụp xuống, in bóng mờ dưới mắt, thần sắc khó đoán.

Lý Nha Nhi mím mím môi.

Có chút do dự.

“Nương, thật ra người không muốn cha trở về…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nha Nhi, chúng ta cũng sống chung lâu như vậy rồi, con nên biết tính ta, thứ gì vô dụng, ta sẽ vứt bỏ hết, hiện tại với ta mà nói, hắn…”

“Hắn chính là kẻ vô dụng sao?” Lý Nha Nhi gần như theo bản năng nói tiếp lời Tiền Mộc Mộc chưa dứt câu, vừa dứt lời, nàng giật mình, cửa đột nhiên có động tĩnh, quay đầu nhìn lại.

Thì thấy Hứa Văn Thư.

Sắc mặt nàng trắng bệch, vội vàng xua tay.

“Con con con không có ý đó, người đừng hiểu lầm.”

Hứa Văn Thư im lặng.

Lý Nha Nhi xấu hổ, nói xấu sau lưng người ta còn bị bắt tại trận, cảm giác này chẳng khác nào đang “giải quyết nỗi buồn” trong bụi cỏ, bị người ta lôi ra nhìn thấy hết… thật sự rất mất mặt.

Lý Nha Nhi cười gượng gạo rồi chuồn thẳng.

Trong bếp thắp một ngọn đèn dầu.

Tiền Mộc Mộc tự mình ngâm chân, không muốn nói chuyện.

Hứa Văn Thư bê một cái ghế, ngồi xuống.

Im lặng một lúc.

“Phu nhân, có phải nàng không muốn cùng ta sống hết quãng đời còn lại nữa hay không…”

Tiền Mộc Mộc: “…”

Nàng không chỉ chưa từng nghĩ đến, thậm chí khi biết Hứa Văn Thư đã c.h.ế.t từ lâu, nàng còn rất vui mừng.

Đương nhiên, lời này nàng chỉ dám nghĩ trong lòng mà thôi.

Nói đến người hiểu rõ nguyên chủ nhất, chắc chắn là Hứa Văn Thư, phu quân của nguyên chủ, nàng không thể làm chuyện gì quá khác thường, nếu không để Hứa Văn Thư nhìn ra sơ hở thì hỏng bét.

Dù sao, cho dù một người có thay đổi thế nào đi chăng nữa, thì bản tính đã ăn sâu vào trong xương cốt cũng khó mà thay đổi được.

“Bảy năm.” Tiền Mộc Mộc cố tình ngừng lại, ấp ủ cảm xúc: “Bảy năm, đủ để một tiểu cô nương trưởng thành. Bảy năm, cũng đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.”

Hứa Văn Thư tìm được đáp án từ trong lời nói, cười chua chát, nhưng vẫn muốn tranh đấu thêm một chút.

“Rời khỏi nhà bảy năm qua, ta cũng bất đắc dĩ, trong bảy năm nay, nàng đã phải chịu rất nhiều ấm ức và khổ sở, ta biết dù có nói gì cũng vô dụng, nhưng ta vẫn muốn xin nàng hãy cho ta một cơ hội, để bù đắp lại bảy năm đã thiếu.”

“Ặc…” Tiền Mộc Mộc gãi đầu gãi tai: “Ta thấy ngươi nên dồn tâm sức cho hài tử thì hơn, mấy năm nay không có cha, bọn chúng cũng rất khổ sở.”

Bản thân nàng cũng chỉ mới đến đây được hai năm.

Chăm sóc bọn nhỏ cũng không được bao nhiêu.

Năm năm trước.

Mấy đứa nhỏ mới thật sự là sống trong địa ngục.

“Vậy còn nàng?” Hứa Văn Thư hỏi.

“Chuyện của ta không cần ngươi bận tâm.” Tiền Mộc Mộc lạnh nhạt nói xong, bưng chậu nước hắt ra sân.

Xoay người đi vào thiếu chút nữa đụng phải Hứa Văn Thư.

Tiền Mộc Mộc sợ đến mức mặt mày trắng bệch, bực bội nói: “Đứng chắn đường làm gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Văn Thư đi theo sau: “… Xin lỗi.”

Nhìn Hứa Văn Thư ấp a ấp úng, Tiền Mộc Mộc tiện tay đặt chậu xuống: “Có gì thì nói thẳng đi.”

Hứa Văn Thư mím môi: “Ta muốn hỏi, nàng lạnh nhạt với ta như vậy, có phải là vì Linh Nhất?”

Khóe miệng Tiền Mộc Mộc giật giật: “Sao ngươi lại liên tưởng đến chuyện đó?”

Hứa Văn Thư híp mắt: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Tiền Mộc Mộc hít sâu một hơi.

“Không phải.”

“Không liên quan đến bất kỳ ai cả, chỉ là ta đã quen sống một mình. Bây giờ với ta, bọn nhỏ là quan trọng nhất, những chuyện khác ta không muốn nghĩ đến.”

Nghe vậy, Hứa Văn Thư vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa có chút thất vọng, lời này của nàng không chỉ chặt đứt cơ hội của người khác, mà còn chặt đứt cả cơ hội của hắn…

“Về ngủ sớm đi. Ta cũng đi ngủ đây, buồn ngủ quá.” Tiền Mộc Mộc ngáp một cái, lê thân thể mệt mỏi vào phòng.

Phát hiện Hứa Tiểu Bảo cũng ở trong phòng.

“Tiểu Bảo, không phải con muốn ngủ cùng cha sao?”