Nước mật ong ấm áp, uống vào dịu họng, Hứa Gia Tề uống một hơi hết sạch, chép chép miệng: "Nương, ngoài trời đã tối rồi sao?"
"Ừm." Tiền Mộc Mộc đưa đĩa bánh rau dại qua, "Ăn chút gì đi, con ngủ cả buổi chiều rồi."
Hứa Gia Tề cầm đũa gắp một cái, đưa vào trong miệng.
Tiền Mộc Mộc nhìn hắn, khí sắc tốt hơn rất nhiều.
Lại duỗi tay, luồn vào cổ áo sau của hắn.
Áo trong không ướt.
"Con cảm thấy thế nào?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Hứa Gia Tề ăn hết sạch sẽ bánh rau dại, rau xào và củ cải muối, cuối cùng còn chưa đã thèm mà l.i.ế.m liếm dầu bên miệng, "Nương, còn nữa không?"
"Hết rồi, con vừa khỏi bệnh chưa lâu, không nên ăn quá nhiều, ngày mai ta nấu ít món ngon cho con." Tiền Mộc Mộc xoa đầu hắn, động tác dịu dàng.
Hứa Gia Tề ngoan ngoãn gật gật đầu.
Tay túm chặt góc chăn.
"Muốn ra ngoài đi dạo không? Gió đêm thổi rất thoải mái." Tiền Mộc Mộc nhìn ra ý muốn không muốn nằm nữa của hắn, cười nhẹ hỏi.
"Muốn!" Hứa Gia Tề ngay lập tức vén chăn, muốn xuống giường.
Tiền Mộc Mộc cúi người, đeo giày giúp hắn.
Đi ra ngoài lều, mát nhẹ lướt qua mặt.
Tâm trạng tức thì thoáng đãng hơn rất nhiều.
Trên mặt Hứa Gia Tề cũng lộ ra từng tia ý cười, Tiền Mộc Mộc bước theo ra ngoài, khoác một tấm thảm lên lên vai hắn, "Cẩn thận đừng bị cảm lạnh."
Hắn túm lấy góc thảm, kéo về phía trước một chút.
"Muốn nương đi, cùng hay tự con đi?" Tiền Mộc Mộc hỏi.
"Muốn nương đi cùng." Hứa Gia Tề kéo lấy cánh tay của nương thân nhà mình, đáy mắt tràn đầy ỷ lại đối với nàng.
"Tiểu Tề cháu dậy rồi à, thân thể thế nào rồi?" Hứa Tú Dương ngồi trên chiếc ghế đẩu cách đó vài bước, cười ha hả hỏi.
"Tốt hơn nhiều rồi, Tam gia gia." Hứa Gia Tề trả lời.
"Gió đêm lớn, Tiểu Tề cháu ra ngoài thì mặc nhiều một chút." Hứa lão thái thái đang rửa bát, cũng không quên dặn dò.
"Cháu biết rồi, nãi nãi." Hứa Gia Tề ngoan ngoãn mà dễ thương, đáp lại lời hỏi thăm quan tâm của trưởng bối.
Hứa lão đầu không mở miệng, ánh mắt lại quan sát Hứa Gia Tề từ trên xuống dưới một lượt, thấy khí sắc của hắn đã hồi phục hơn nửa, quay người tiếp tục bận rộn.
Thợ mộc buổi chiều đã đến, toàn bộ quá trình là Hứa lão đầu trao đổi.
Ăn cơm xong, thợ mộc lại tiếp tục làm việc.
Hứa lão đầu là người kết nối, tất nhiên cũng phải đứng cạnh nhìn.
Thỉnh thoảng, lại giúp một tay gì đó.
Trước khi gỗ chưa gia công xong, thợ mộc cũng sẽ ở lại bên này.
Phụ thân nhà mình dù sao cũng đã lớn tuổi, có một số việc lực bất tòng tâm, Hứa Văn Thư là đại nhi tử, không yên tâm nên cũng đứng cạnh giúp đỡ.
Hứa Tiểu Bảo lại giúp lão thái thải, rửa bát dọn dẹp.
Hứa Gia Phục ngồi ở một chỗ yên tĩnh, cầm nến đọc sách.
Cho dù trời sắp tối, mọi người cũng đều là ai làm việc nấy.
Tiền Mộc Mộc và Hứa Gia Tề chậm rãi, đi dạo dọc theo con đường nhỏ, khẩu phần ăn trong nhà rất tốt, Hứa Gia Tề cũng là đứa mau lớn, mới mười ba tuổi đã đến cằm nàng rồi.
Nguyên thân, cao khoảng một mét sáu ba.
Tiểu Bảo cũng đến vai nàng rồi.
Lão nhị lão tứ, cao hơn nàng hẳn hai ba cái đầu.
Từ từ đi dạo, không hay không biết.
Lại đến đầu thôn.
Trời cũng tối sầm xuống.
Cảnh sắc xung quanh cũng mờ ảo m.ô.n.g lung.
Giống như bị che một lớp vải mỏng, có hơi khó nhìn rõ.
Lúc ra ngoài cũng không mang theo đèn lồng gì cả.
Tiền Mộc Mộc nhìn thấy trời sắp tối rồi.
Lập tức nảy ra ý định quay đầu trở về.
"Đi, chúng ta về thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hứa Gia Tề cũng gật đầu.
Hắn không thích cảm giác tối như mực, cái gì cũng chẳng nhìn thấy.
Phía xa, đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.
Hai người đồng loạt dừng lại.
"Có phải là Linh Nhất thúc thúc bọn họ trở về rồi không?" Hứa Gia Tề nghiêng đầu hỏi.
"Không thể nào, cho dù cưỡi ngựa có nhanh thế nào, cũng không nên một hai ngày đã trở về." Tiền Mộc Mộc nói như vậy, duỗi dài cổ ra nhìn.
Chỉ thấy một con ngựa trắng từ trong m.ô.n.g lung chầm chậm đi tới.
Đến gần, diện mạo của người trên lưng ngựa cũng rõ ràng hơn.
Nhìn người xa cách gần sáu năm, Tiền Mộc Mộc kích động không thôi, bước nhanh lên phía trước, "Tiểu Lăng!"
Hứa Gia Lăng xoay người xuống ngựa, chạy lại.
"Nương!"
Hoàn toàn đến gần, Tiền Mộc Mộc mới phát hiện.
Hứa Gia Lăng rất cao.
Ít nhất cũng hơn một mét tám.
Nàng nắm lấy cánh tay của hắn, cẩn thận nhìn người từ trên xuống dưới.
Vóc dáng cường tráng, cánh tay có lực.
Những năm này ở bên ngoài, xem ra sống không tệ.
Nghĩ đến đây, Tiền Mộc Mộc yên tâm hơn.
Hốc mắt lại ngân ngấn nước mắt.
Nàng nghiêng đầu, bình tĩnh lại một chút.
Rồi mới cười hỏi:
"Lần này về, dự định ở lại bao lâu?"
"Đến khi xây xong nhà thì thôi." Hứa Gia Lăng nói rồi, một đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn vào khuôn mặt thân nương trước mắt, nhìn thấy khóe mắt nàng nhiều thêm mấy nếp nhăn, khóe miệng hơi mím lại, "Nương, những năm nay người vất vả rồi."
"Vất vả cái gì chứ, ta được hưởng phúc rồi." Tiền Mộc Mộc cười nói, kéo Hứa Gia Tề lại gần, tầm mắt của Hứa Gia Lăng thuận theo đó rơi xuống người Hứa Gia Tề, "Ngũ đệ, trong thư nương thường nói thân thể của đệ nhiều bệnh, ta ở bên ngoài tìm được một ít dược liệu quý hiếm về, sau này đệ ăn vào có lẽ sẽ tốt hơn."
Tam ca của hắn này, sáu năm trước sau khi rời nhà thì chưa từng gặp lại, Hứa Gia Tề ban đầu còn hơi câu nệ với đối phương, nhưng nghe thấy tam ca quan tâm đến sức khỏe của mình như vậy, trong lòng rất cảm động, chút xa cách kia cũng biến mất không thấy.
Hắn cười gật đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Cảm ơn tam ca."
Đầu óc Tiền Mộc Mộc chợt lóe, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Ta còn quên nói với con, lần này cha con cũng về cùng chúng ta."
"Không sao, con đại khái có thể đoán được cha cũng sẽ trở về nơi này." Vẻ mặt của Hứa Gia Lăng bình thản, khí tức điềm tĩnh, rất có khí thế uy nghi.
Tiểu Lăng những năm nay ra ngoài rèn luyện, chắc hẳn đã trải qua không ít chuyện, nếu không cũng không thể trưởng thành nhanh như vậy, Tiền Mộc Mộc nhìn thấy, ngoài vui mừng ta lại vừa không khỏi có hơi đau lòng.
Ba người vai kề vai, đi về nhà.
"Những năm nay, ở bên ngoài chắc chắn đã chịu không ít khổ rồi đi." Tiền Mộc Mộc kéo lấy cánh tay của Hứa Gia Lăng, nghiêng đầu hỏi.
"Vâng, có tận mấy sinh tử, suýt chút nữa không thể về được." Hứa Gia Lăng thành thật nói, trên thực tế trước mặt thân nương nhà mình, hắn cũng không cách nào nói dối và bịa đặt.
Trước đó nương đã nói với hắn.
Người một nhà chân chính, không cần nói những lời giả dối để làm đối phương yên tâm.
Hắn vẫn luôn giữ vững niềm tin này, trong thư cũng đều chân thật viết rõ tình hình của mình.
Chẳng qua, có một số chuyện liên quan đến cơ mật.
Hắn không thể nói ra, chỉ có thể tránh không đề cập đến.
Tiền Mộc Mộc nghe hắn nói như vậy, thở dài vỗ vỗ cánh tay của hắn, "Lần này về nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, chuyện trong nhà không cần con lo."
Hứa Gia Lăng nghe vậy, không phản bác, nhưng cũng không gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, đã đến nhà.
Mọi người nhìn thấy Hứa Gia Lăng đột nhiên xuất hiện, suýt chút nữa không nhận ra.
Vẫn là Tiền Mộc Mộc chủ động giới thiệu, mới biết là hắn.
"Mẹ nó ơi! Lão tam, mấy năm không gặp thay đổi của cháu đúng là rất lớn, nãi nãi cũng không nhận ra, trưởng thành đúng thật à càng lúc càng đẹp trai." Hứa lão thái thái cười đến nỗi hai mắt híp lại, bàn tay vỗ vỗ vào cánh tay của Hứa Gia Lăng.
"Sáu bảy năm không gặp, tiểu tử trở nên đẹp hơn rồi." Hứa Tú Dương chống gậy đi tới, nhìn Hứa Gia Lăng cười.
"Tam ca ca!" Hứa Tiểu Bảo vẫn như trước đây, mắt hàm chứa đầy ý cười lao qua, bổ nhào vào lòng Hứa Gia Lăng.
Hứa Gia Lăng đỡ tiểu muội nhà mình, trong mắt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Tiểu muội, muội càng ngày càng xinh đẹp rồi."