Hứa Gia Liên đón lấy tiểu muội nhà mình, cười nói: "Nương nói bây giờ muội rất lợi hại, cũng đã biết xem bệnh cho người khác, có phải thật không?"
"Tất nhiên là thật!" Hứa Tiểu Bảo kiêu ngạo ngẩng cổ lên, "Muội là đồ đệ cho chính tay nương thân dạy dỗ, y thuật đó có thể là giả sao!"
Hứa Gia Liên cười đáp lại, ánh mắt quét sang bên cạnh, mở miệng gọi một tiếng thẩm tử.
Trương thẩm tử dùng sức vỗ vào cánh tay của Hứa Gia Liên, "Tiểu tử! Thật cường tráng! Đại Liên hài tử ngươi này trước đây làm việc đã khoẻ, bây giờ ra chiến trường luyện tập, cơ thể càng trở nên rắn chắc."
"Còn không phải sao, bây giờ ta làm việc rất thạo nghề." Hứa Gia Liên vừa rồi, nhìn về phía Phạm Ngọc An.
Phạm Ngọc An cười nhẹ khẽ gật đầu một cái.
Hứa Gia Liên cũng đáp lại lễ.
Tầm mắt di chuyển.
Rơi vào người Lý Nha Nhi.
Mấy năm nay ở bên cạnh Tiền Mộc Mộc, Lý Nha Nhi không bị gió thổi mưa tạt, cũng không làm việc nặng, đồ bổ tổ yến nấm tuyết gì đó, đều ăn mỗi ngày.
Ăn ngon uống tốt nuôi mấy năm, da thịt nuôi đến trắng mịn hồng hào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Gương mặt vàng vọt thiếu dinh dưỡng mấy năm trước đã nở rộ, dáng người cũng như cành cây mới mọc ra mầm non, đầy đặn có hương vị, như thể tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Làm người ta không nhịn được mà chìm đắm trong đó.
Hắn ngây người một lúc.
Mới nói:
"Lâu rồi không gặp."
Lý Nha Nhi cười dịu dàng.
"Lâu rồi không gặp."
Trong mắt Hứa Gia Liên hiện lên một tia gợn sóng, hoảng thần.
Là ảo giác của hắn sao?
Nha Nhi hình như trở nên đẹp hơn rồi.
"Ăn cơm đi!" Tiền Mộc Mộc đẩy Hứa Gia Liên ngồi vào bàn, "Khi con đến, chúng ta vừa mới bắt đầu khai tiệc, con ăn nhiều một chút."
"Vâng." Hứa Gia Liên có hơi tâm trí treo ngược cành cây, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Lý Nha Nhi, muốn tìm hiểu rõ ràng.
Tiền Mộc Mộc nhìn ra tâm tư của đại nhi nhà mình, nhưng không xen vào cũng không ngăn cản.
Nha đầu Nha Nhi này, có chủ kiến của riêng mình.
Không cần nàng quản nhiều.
Ồn ào náo nhiệt, ăn cơm tối xong.
Mọi người đến ăn cơm, đều giúp đỡ.
Dọn dẹp tàn cục xong, rửa xong bát đũa.
Ngồi quanh trong việc nói chuyện.
Ngồi một lúc, sắc trời cũng không còn sớm.
Tốp năm tốp ba, kết bạn rời đi.
Mấy ngày này là thu hoạch vụ thu, việc đồng áng nhiều.
Trở về ngủ sớm một chút, mai cũng có thể dậy sớm tiếp tục làm việc.
Lý Nha Nhi cầm cây chổi, quét sạch viện.
Hứa Gia Liên cũng cầm lấy một cái chổi, cũng muốn giúp đỡ.
Tiền Mộc Mộc bước vào gian chính, tự mình rót một chén trà lạnh, ngồi dưới mái hiên từ từ uống, dư quang khóe mắt nhìn thấy Linh Nhất.
Linh Nhất bước qua cửa vòm, đi tới ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn hai người trong viện, hạ giọng nói:
"Chuyện này là thế nào?"
"Lãng tử quay đầu chứ sao." Hứa Gia Phục thẳng thắn, cay độc chỉ ra chủ đề trọng tâm.
Tiền Mộc Mộc bị sặc nước trà.
Nhìn liếc Hứa Gia Phục đứng bên cạnh.
Vẻ mặt Hứa Gia Phục vô tội, nhún vai nói:
"Chẳng lẽ con nói sai rồi?"
Tiền Mộc Mộc:...
Lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Không thèm để ý đến Hứa Gia Phục nữa, nàng nghiêng đầu, hỏi Linh Nhất.
"Thức ăn bê qua đủ không? Trong nồi vẫn còn."
Linh Nhất khẽ xua tay.
"Ăn rất no."
Hôm nay rất nhiều người đến, để tránh bị người ta nói lung tung.
Hắn không đến tham gia tiệc mừng xây nhà hôm nay.
Là ăn cơm trong viện của mình.
Hắn vốn dĩ cũng thích yên tĩnh, cũng không có việc gì với chuyện này.
Hứa lão thái thái vẩy tay vẩy nước trên tay, cũng bước lại nhìn vào trong viện, chậc một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta nói gì chứ, ta đã nói hài tử Đại Liên này sớm muộn gì cũng sẽ hối hận mà, lúc đầu chúng ta hết lòng ngăn cản nó hoà ly, nó còn cứ nghĩ chúng ta hại nó, bây giờ nhìn bộ dáng này của nó, thật là mất mặt."
"Được rồi, nói ít thôi." Ông cụ Hứa thấp giọng quở trách.
Hứa lão thái thái cũng nhận ra chính mình nói hơi to, vẻ mặt ngượng ngùng, quay đầu đi ngồi dưới lều nghỉ mát.
"Nương, chơi bài ba lá không?" Trong tay Hứa Tiểu Bảo cầm một bộ bài pu-khơ bước tới, phía sau Hứa Gia Tề còn bê một chiếc bàn nhỏ.
"Đến." Tiền Mộc Mộc tùy tiện nhét chén trà cho Hứa Gia Phục, xắn tay áo lên, "Chơi bao nhiêu tiền đồng một ván?"
"Một đồng." Hứa Gia Tề nói.
"Chơi ít như vậy?" Linh Nhất lấy túi tiền từ trong túi ra, nghe vậy hơi ngạc nhiên.
"Tiền mừng tuổi của con đều bị mọi người thắng hết rồi, bây giờ con chỉ còn một xâu tiền đồng, chơi quá lớn, con thua không nổi." Hứa Gia Tề đáng thương nói.
"Con cũng chơi." Hứa Gia Lăng cũng móc túi tiền từ tay áo ra.
"Thêm ta một người." Hứa Văn Thư cũng bước từ gian chính ra.
"Còn có ta nữa!" Hứa lão thái thái cũng vội vàng chạy lại, cười hì hì, "Mấy ngày này thắng nhiều một chút, là đủ tiền mừng tuổi cho các ngươi vào dịp Tết rồi!"
Hứa lão đầu cười khẽ một tiếng, không khách sáo phá đám.
"Bà quên chính bà cũng thua mất mấy lượng bạc rồi sao."
Hứa lão thái thái trừng mắt nhìn lão đầu nhà mình một cái, vui vẻ móc ba đồng tiền từ trong túi ra, "Ta chơi ba ván thôi, thua thì ta không chơi nữa."
Phạm Ngọc An nhìn thấy có trò chơi vui, cũng kêu lớn muốn tham gia, Mục Trường Viễn thấy vậy cũng tháo túi tiền ở bên hông xuống, biểu thị cùng chơi.
Người trong phòng, gần như đều muốn chơi.
"Phát bài phát bài!"
"Đúng! Tiểu Bảo mau phát bài!"
"Được rồi được rồi, sắp phát đây." Hứa Tiểu Bảo xào bài xong, chuẩn bị phát bài, Tiền Mộc Mộc đột nhiên nghiêng đầu, hô về phía Hứa Tú Dương dưới đình trà: "Tam thúc! Chơi cùng không?!"
Hứa Tú Dương vẫy vẫy tay.
"Các ngươi chơi đi!"
Tiền Mộc Mộc nhìn thấy vậy, cũng không miễn cưỡng mời lão nhân gia tham gia.
Lấy bộ bài trước mặt mình lên.
......
Ngày hôm sau.
Lúc sáng sớm, sương mù nhạt nhạt bay lơ lửng.
Tiền Mộc Mộc mở cửa viện nhà mình ra, lười biếng duỗi eo, thoải mái thở dài một hơi, quay người định vào trong viện, lại nhìn thấy có hai bóng người ở phía không xa.
Nhìn có hơi quen mắt.
Nàng nheo mắt lại.
Lại nhìn thấy là Toàn Bách Xuyên và Lý Nha Nhi.
Nàng sờ sờ trán, nhấc chân bước qua đó.
"Các ngươi mới sáng sớm, làm gì vậy?"
Hai người có lẽ vì quá nhập tâm, đều không phát hiện Tiền Mộc Mộc lại gần, tiếng này vừa phát ra, khiến hai người giật nảy mình.
Sắc mặt của Lý Nha Nhi đều tái đi.
Nhỏ giọng gọi: "Nương."
Toàn Bách Xuyên nhìn thấy Tiền Mộc Mộc có hơi chột dạ và sợ hãi, nhỏ giọng gọi: "Sư phụ."
Tiền Mộc Mộc nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Các người các ngươi, ở chỗ này làm cái gì?"
"Không... không có gì." Trong mắt Lý Nha Nhi chan chứa e thẹn, giấu cây trâm cài tóc vào trong tay áo, có tật giật bình đều viết hết lên trên mặt.
Toàn Bách Xuyên cắn răng, cực kỳ dũng cảm hô lớn:
"Nương!"
Không kịp đề phòng, Tiền Mộc Mộc bị dọa cho run người.
Không vui trợn trắng mắt một cái.
"Ngươi sáng sớm ra, s phát điên cái gì vậy?"
Toàn Bách Xuyên cũng cảm thấy chính mình như vậy có hơi mất mặt, mặt đỏ ửng sờ sờ sau gáy, nghiêm túc lại cực kỳ thành thật.
"Sư phụ, ta muốn cưới Nha Nhi."
Lời này như một tiếng sét giữa trời quang, Tiền Mộc Mộc sửng sốt nửa ngày, mới chậm rãi hồi hồn lại.
"Ngươi? Ngươi muốn cưới Nha Nhi?"
"Vâng."
Tiền Mộc Mộc cau mày.
Chỉ cảm thấy vô lý, cực kỳ vô lý.
Mở miệng, muốn nói với hắn về ân oán tình thù trong đó.
Lại nghĩ đến những chuyện này Toàn Bách Xuyên đều biết cả rồi.
Ánh mắt nhìn về phía Toàn Bách Xuyên.
Lại nhìn thấy vẻ mặt của đối phương vô cùng nghiêm túc.
Nàng hít một hơi sâu.
"Bách Xuyên, ngươi biết hậu quả của việc ngươi làm như vậy là gì không?"