Tay kia, chỉ về phía đường bên trái.
"Ta nghe nói hình như ở ngõ phía tây bên kia cũng có một tiên sinh đọc sách, nói ra là muốn nhận học trò, nhưng đến cả bảng hiệu còn không muốn làm, sợ là nghèo đến nỗi không có tiền làm biển hiệu, ta khuyên ngươi đừng đến thì hơn."
Nói xong, hắn vung tay áo.
Chắp tay sau lưng rồi đi.
Tiền Mộc Mộc hô về phía bóng lưng đó:
"Cảm ơn ngài!"
Người đó hất tay vẩy vẩy về phía bên này, tuỳ ý mà phóng khoáng.
Chân mang đôi giày vải hơi cũ không mới, dần dần đi xa.
Người này còn khá cá tính…
Tiền Mộc Mộc nhìn người đó một cái, cười không ra tiếng.
Dắt Hứa Gia Phục, theo địa chỉ hỏi được mà đi về phía trước.
Cẩn thận để ý những mái hiên ở hai bên đường, khi nhìn thấy hai chữ Triều Dương ở ngạch cửa, nàng dừng lại bước chân, đang định bước lên trước gõ cửa hỏi, ngõ bên cạnh có tiếng nói chuyện truyền đến.
"Tiên sinh, đây là hiếu kính dâng ngài, mong thầy nhận lấy." Nam nhân trung niên mặc áo xám vải thô, lưng hơi hơi cong, dáng vẻ mặt khom lưng cúi đầu.
Nữ nhân bên cạnh cũng hạ mình xuống, cười lấy lòng nói: "Tiên sinh, A Quý nhà ta, làm phiền ngài chiếu cố nhiều hơn."
Nam tử mặc trường bào màu xanh tằm, một tay cầm quạt, một tay để sau lưng, liếc nhìn túi vải đưa tới, vẻ ghét bỏ viết rõ trên mặt, thậm chí còn dùng quạt che lại rồi lui về sau mấy bước.
"Ta còn tưởng gọi ta ra làm cái gì, hóa ra là muốn tặng mấy thứ nông sản không ra gì cho ta... Ta thấy Lý A Quý kia không phải là người có tài cán gì, hôm nay các người dẫn người về đi, sau này đừng đến nữa."
Lời vừa dứt, nam tử mặc áo xanh dâu kia bước vào cửa nhỏ, gã sai vặt đi phía sau, thuận tiện đóng cửa lại, chặn hết tất cả lời cầu tình của đôi phu thê kia ở ngoài cửa.
Thấy người ta hoàn toàn không thèm để ý, nam nhân trung niên kia tức giận ném túi vải trên tay xuống đất, mồm đầy lời oán giận trách móc: "Ta nói không đến, ngươi nhất định phải đến! Bây giờ thì hay rồi, đắc tội với tiên sinh, A Quý sao có thể đến học ở đây?!"
Vẻ mặt của nữ nhân đầy cay đắng, "A Quý mỗi một lần về nhà đều than thở với ta, nói trong học đường của bọn nó chỉ khi tặng quà cho tiên sinh, mới được nghe tiên sinh giảng bài, nếu không sẽ bị phạt đứng ngoài, thậm chí còn không được nghe giảng, A Quý nó đã đứng ngoài liên tục một tháng rồi..."
Nghe tiếng khóc lóc và oán trách trong ngõ, Hứa Gia Phục ngẩng đầu nhìn thân nương nhà mình.
"Nương, con không muốn học ở đây."
Tiền Mộc Mộc gật đầu.
"Ta cũng không muốn."
Tiên sinh như thế này cho dù có tài giỏi ngất trời, nàng cũng không thèm.
Hơn nữa, học trò do tiên sinh như thế này dạy ra, cũng đa phần là những kẻ a dua nịnh hót.
Vẫn là đi bên Dương thị học đường xem thử.
Nghĩ như vậy, Tiền Mộc Mộc lại dắt Hứa Gia Phục đi về phía trước.
Đến gần cuối đường, mới tìm thấy bức hoành chữ vàng ghi Dương thị tư thục.
Nắm lấy vòng cửa, gõ gõ.
Thời gian qua một nén hương.
Cánh cửa mới từ từ mở ra.
Chỉ mở một khe nhỏ.
Trong cửa, một con mắt quét từ trên xuống dưới.
Sau đó, mở ra một chút nữa.
Là một lão tiên sinh, mi mày mỏng manh.
Diện mạo trông có hơi chanh chua khó tính.
"Ta nhận ra ngươi."
Nhận ra nàng?
Tim của Tiền Mộc Mộc thình thịch một cái.
Đây không phải chuyện gì tốt.
Ở đây mười dặm tám thôn, đều xem là hàng xóm.
Trong nhà có khuê nữ, cũng đều là gả ở lân cận.
Này cũng dẫn đến việc, thôn nào xảy ra chút chuyện gì.
Mấy ngày ngắn ngủi, chuyện đó sẽ lan truyền khắp mười dặm tám thôn.
Mà danh tiếng mê cờ b.ạ.c như mạng của nguyên thân, đã truyền khắp trong đám hương thân từ sớm.
Biết là vậy, Tiền Mộc Mộc vẫn lựa chọn án binh bất động.
Nàng kéo kéo khóe miệng, cười nói: "Vậy còn đúng là vinh hạnh của ta."
Lời vừa dứt, người kia cười mỉa một tiếng.
"Ta không quan tâm ngươi đến đây vì việc gì, nhưng nơi này không chào đón ngươi, mau rời đi đi!"
Dứt lời, theo đó mà đến là tiếng "rầm!" đóng cửa.
Từ sau cánh cửa truyền đến tiếng phụt cười to.
"Con bạc coi cờ b.ạ.c như mạng, đưa hài tử nhà mình đến học đường, cho dù cho một trăm lượng một ngày ta cũng không nhận. Thân nương là đồ hư hỏng, vậy nhi tử lại có thể là người tốt lành gì..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng nói bên trong dần dần xa.
Tiền Mộc Mộc nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mắt, sắc mặt âm trầm.
Cũng không biết đang nghĩ gì.
"Nương."
Một tiếng gọi nhẹ vang lên.
Hứa Gia Phục cười mỉm, "Nương, chúng ta đi thôi."
Tiền Mộc Mộc mím môi, vuốt ve cái đầu nhỏ kia.
"Xin lỗi."
Dựa vào danh của của nguyên chủ, sợ là đến Triều Dương học đường, chuyện phải chịu cũng sẽ giống nhau.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu như tên tuổi của nguyên thân không quá tệ như thế thì tốt rồi.
Biện pháp hiện tại, chỉ có thể đến huyện hoặc nơi càng xa hơn để hỏi xem.
Nhưng một hài tử nhỏ như này, một mình rời đi xa như thế, thật sự tốt sao?
Nhìn rõ mồn một ý hổ thẹn của nương, Hứa Gia Phục lắc đầu.
"Nương, con không sao."
Thằng bé vốn không nhất thiết phải vào học đường.
Tự học cũng được, có thể ở riêng nắm tay nương là nó đã rất vui vẻ rồi.
Sao lại để một tiểu hài tử thông cảm ngược lại cho nàng chứ?!
Tiền Mộc Mộc nắm chặt tay, dắt Hứa Gia Phục đi về phía con đường khác.
Nhìn thấy càng lúc càng xa khỏi phiên chợ, Hứa Gia Phục có hơi bối rối.
"Nương, chúng ta không đi tìm đại ca sao?"
"Còn có một nhà chưa đến, nếu nhà đó cũng không được, nương sẽ nghĩ cách khác, nhất định sẽ còn có cách khác!"
Sắc mặt của Tiền Mộc Mộc đầy kiên định.
Sải bước về phía trước!
Hứa Gia Phục không nghĩ tới Tiền Mộc Mộc lại kiên trì như vậy, trong lòng vừa ngạc nhiên ngoài ý muốn vừa có hơi cảm động.
Nương vì để nó có thể đi học, vậy mà đã làm đến mức này…
Đến nơi cuối cùng mà người qua đường nói, Tiền Mộc Mộc chỉnh lại y phục, lại sửa lại ống tay nhỏ hơi lộn xộn của Hứa Gia Phục, mới vô cùng trịnh trọng mà giơ tay gõ vang cửa gỗ đen tuyền.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Qua một lát.
Cánh cửa mở ra.
"Đến rồi, vào đi."
Ném lại câu này, người mở cửa đi vào phía trong nhà.
Tiền Mộc Mộc tràn đầy ngạc nhiên.
Nhìn Hứa Gia Phục.
Đối phương nhìn lại.
Trong mắt cũng là sự ngạc nhiên.
Không hiểu gì cả mà đi đến tiền sảnh, Tiền Mộc Mộc dương mí mắt, mở miệng vừa định nói lời khách sáo, thì thấy nam tử ngồi ở trên sảnh, tuỳ ý phất phất tay.
"Ngồi đi, chỗ ta không có nhiều quy củ như vậy."
Nhìn nam tử ngồi phía trên, Tiền Mộc Mộc "ha" một tiếng.
Không chắc chắn nói:
"Mạo phạm rồi, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu?"
Nam tử ở trên sảnh, nghe vậy liền cười.
Nhấc tách trà men xanh lên, nhấp một ngụm nhỏ.
"Ta chính là người đã chỉ đường cho ngươi."
A…
Tiền Mộc Mộc bừng tỉnh hiểu ra!
Nàng đã nói, người này quá quen mắt.
Đi đến vị trí bên cạnh ngồi xuống, nhìn thấy một chén trà đặt trên bàn nhỏ.
Đưa tay sờ sờ.
Nhiệt độ vừa phải, không nóng cũng không lạnh.
Rõ ràng là đã đoán được nàng sẽ đến đây từ sớm…
Tiếng chén trà đặt xuống bàn nhẹ nhàng vang lên, cánh môi của nam tử trên sảnh khẽ mở:
"Lại đây, để ta kiểm tra ngươi."
Câu này không kêu tên gọi họ, lại đã nói rõ ràng người được gọi là ai.