Xuyên Thành Vai Nữ Ác Độc

Chương 87



Trông thấy Hứa Gia Lăng đi vào, Hứa Gia Phục nở nụ cười.

Còn có thể cười, xem ra không tính là quá đau...

Hứa Gia Lăng yên lòng.

"Mau khỏe lên."

Mặt mày Hứa Gia Phục có vẻ nghiêm túc.

"Ừm, đệ biết rồi."

Thu hoạch vụ thu xong, nó phải đi học đường.

Cho nên nhất định phải dưỡng thương thật tốt, tranh thủ trong một tháng tốt lên.

Đến lúc đó đi học đường, nó phải nghe giảng thật tốt.

Thi công danh trở về, để cho Dương thị học đường biết nương nó mới không phải loại người không ra gì!

Nó cũng không phải thứ gì.

Nó sẽ là niềm kiêu ngạo của nương.

...

Lúc chạng vạng tối.

Cố Tiểu Vũ bận rộn cả ngày, cõng nửa gùi bông lúa vượt qua ngưỡng cửa, đây là thứ nàng ta nhặt được trong ruộng, sau này lại nấu có thể có một nồi lớn đấy.

Đi đến dưới mái hiên, vừa đặt gùi xuống đất đứng lên, liền bị một bạt tai thật mạnh!

Cố thẩm hai tay chống nạnh, khí thế hung hăng.

"Nhìn ngươi làm chuyện tốt gì kìa! Bây giờ khắp thôn đều đang đồn chuyện của ngươi và Hứa Ngật Đáp, ngươi nghe thấy liền không thấy xấu hổ sao?"

"Ngươi ước gì được gả cho Hứa Ngật Đáp, đi hầu hạ cả nhà hắn đúng không? Ta cho phép ngươi tự tiện đến gần Hứa Ngật Đáp lúc nào? Nha đầu c.h.ế.t tiệt nhà ngươi, một ngày không cho ta bớt lo!"

Một bạt tai này, đánh cho Cố Tiểu Vũ tai ù không ngừng.

Một lúc lâu sau, tiếng ù tai kia mới biến mất.

Nàng ta cắn môi dưới, mắt đầy kiên cường chịu khuất nhục.

"Không phải. Con đi tìm Hứa Ngật Đáp, chỉ là muốn cầu xin hắn bỏ ý định cầu thân, nương, con không muốn gả cho Hứa Ngật Đáp."

Cố thẩm khinh thường hừ một tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không gả? Chuyện ngươi câu dẫn Hứa Ngật Đáp sắp truyền ra ngoài thôn rồi, chuyện này không phải do ngươi làm chủ được!"

"Điều duy nhất ngươi có thể làm, chính là thành thành thật thật nghe lời ta, gả cho người ta, ngươi nếu còn dám có nửa hành động dư thừa, hủy đi chuyện tốt của ta, ta sẽ khiến ngươi chịu không nổi!"

Vừa dứt lời, trong phòng ngủ truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, sắc mặt giận đùng đùng của Cố thẩm lập tức thay đổi 180 độ, vội vàng chạy vào trong phòng, ngoài miệng dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, nương tới ngay, không khóc không khóc..."

Gương mặt quật cường kia, nghiêng đầu nhìn về phía phòng ngủ sáng ánh nến, trong mắt tràn đầy hâm mộ không đếm được, Cố Tiểu Vũ mím chặt môi, bức bách mình thu hồi ánh mắt.

Dù sao mặc kệ nàng ta nhìn bao nhiêu lần, cũng vĩnh viễn không chiếm được nửa điểm yêu thương.

Một nha đầu nho nhỏ xông vào tầm mắt, Cố Tiện Muội xoa bụng, sắc mặt vàng như nến, bĩu môi hèn nhát nói: "Tỷ tỷ, ta đói bụng."

Cố Tiểu Vũ ngồi xổm xuống, ôm Cố Tiện Muội vào trong ngực.

Hốc mắt chứa nước mắt.

Nhưng trong giây lát lại bị ép trở về.

Nàng nhất định phải kiên cường.

Bởi vì nếu nàng không kiên cường, muội muội nên làm cái gì bây giờ?

...

Hôm nay cũng là một ngày mặt trời chói chang.

Trong ruộng như lửa nóng, mọi người đang bận rộn với khí thế nhất trời.

Đặt đống thóc vừa cắt xuống lên nhau, Tiền Mộc Mộc mặt mũi đỏ bừng lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rát, nàng cảm thấy cả người sắp bị thiêu cháy.

Loại thời tiết này, lại phải xuống ruộng cắt lúa.

Quả thực chính là tự mình tìm khổ.

Thật sự không chịu nổi, Tiền Mộc Mộc nhấc chân trốn xuống dưới cây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mấy đứa nhỏ xung quanh nhìn thấy, cũng không nói thêm gì.

Tiếp tục vùi đầu làm việc.

Tiền Mộc Mộc ngồi ở dưới tàng cây, nghỉ ngơi một lát.

Lại múc một bát nước từ trong thùng gỗ, uống từng ngụm nhỏ.

Lúc nước này vừa được gánh lên, vẫn lạnh buốt.

Còn chưa qua bao lâu, liền biến thành ấm áp.

Lại ngồi thêm một khắc đồng hồ, Tiền Mộc Mộc cam chịu số phận đứng lên.

Cầm liềm tiếp tục làm việc.

Lần này kéo dài cả một buổi chiều.

Tiền Mộc Mộc chống cái lưng mỏi đứng thẳng dậy, hai chân run rẩy, tựa như dê núi mới sinh, hai chân hoàn toàn không nghe sai khiến, lưng cũng đau muốn chết.

Cả người ngã sấp trên đống lúa, căn bản không muốn động.

Hứa Gia Liên bận rộn không ngừng từ sáng đến tối, giống như không biết mệt mỏi, tay nắm một nắm thóc, tay nâng thóc lên, đập vào vách thùng gỗ lớn, đập lúa rớt xuống, sau đó lật mặt đập hết lúa lên trên, mãi đến khi tất cả lúa đều được xử lý sạch sẽ mới thay một nắm khác.

Mỗi khi đến mùa thu, mỗi nhà trong thôn đều thu hoạch lúa, đều đem một thùng gỗ lớn hình vuông hợp lực khiêng xuống ruộng, ban ngày thì gặt lúa, đến chạng vạng tối thì tập trung đập lúa vào thùng gỗ lớn để cho hạt lúa rớt xuống.

Nhân thủ nhiều, còn có thể phân chia ra làm.

Một đống người đập, một đống người cắt.

Đồ vật lớn này là vật thuộc về từ đường trong thôn.

Thu hoạch vụ thu hàng năm đều là lão tổ tông trong thôn sắp xếp.

Hôm nay nhà này dùng, ngày mai nhà kia dùng.

Ngày tháng là sắp xếp, nếu không tận dụng cho thật tốt thì lúa chưa tuốt xong, cũng chỉ có thể đợi đến khi mọi người đều dùng xong lại đi từ đường tìm lão tổ tông mượn.

Nhưng đến lúc đó lại dùng sẽ không kịp nữa.

Bởi vì sau khi thu hoạch vụ thu hàng năm, lý chính sẽ đến huyện, đi thông báo tình huống thu hoạch vụ thu trong thôn, không được mấy ngày nữa, sẽ có người của quan phủ đến.

Tiến hành thu thuế từng nhà, nếu như không nộp lên được, bị đánh đòn đều là nhẹ, nặng thì phải ngồi tù.

Cũng bởi vì như vậy, mỗi năm vào mùa thu hoạch đều là thời điểm người trong thôn bận rộn nhất, cắt lúa xong còn phải phơi lúa, đây đều là việc cần tốn thời gian...

"Ngươi nhìn ngươi xem, ngươi còn không bằng lão gia hỏa ta đây!"

Ngoài miệng Hứa lão thái thái cằn nhằn, ném một bó lúa sạch sẽ sang một bên, sau đó cầm lấy bó lúa tiếp theo, lải nhải mắng Tiền Mộc Mộc.

"Ngươi chính là làm việc ít, nếu làm nhiều sẽ phát hiện thật ra cũng không mệt lắm. Hơn nữa mấy đứa nhỏ còn đang làm, ngươi làm nương, sao còn ngã xuống trước?"

Tiền Mộc Mộc nằm thẳng như xác c.h.ế.t từ trong lúa ngẩng đầu lên, mặt hướng về phía Hứa lão thái thái, vẻ mặt mệt mỏi giống như người bị hút đi tinh huyết.

"Ta cũng là người, đương nhiên sẽ mệt đến ngã xuống."

Đây là lần đầu tiên nàng trải nghiệm vụ thu hoạch mùa thu, không ngờ lại mệt mỏi như vậy.

Lúc này mới ngày đầu tiên của thu hoạch vụ thu, nửa cái mạng cũng sắp đi...

Nhị lão Hứa gia làm xong việc của mình, cũng đến giúp đỡ.

Hứa lão đầu vừa tuốt lúa vừa nói với bên này: "Đại nhi tức, nếu ngươi thực sự mệt mỏi thì trở về đi, nơi này giao cho chúng ta là được."

Hứa lão thái thái phụ họa: "Không được thì đừng cố chống đỡ, mau trở về đi, ngươi ở đây ngược lại khiến người ta bận tâm."

Tiền Mộc Mộc nghe vậy, chậm rãi chống đỡ ngồi dậy, run run rẩy rẩy đứng lên, giọng nói suy yếu nói: "Vậy ta trở về nấu cơm, chờ một lát hai người đến ăn cơm."

"Thật sự là không có tiền đồ, tự mình cẩn thận một chút." Ngoài miệng Hứa lão thái thái cằn nhằn nhưng trong mắt lại tràn đầy lo lắng: "Ngàn vạn đừng trượt chân, cắm mặt vào trong ruộng nhà người ta đi."

Tiền Mộc Mộc phất phất tay, cõng một gùi lúa.

Xuyên qua vài cánh đồng bờ ruộng, đi vòng đến đường bằng.

Đi về phía cuối thôn.

Đến cửa nhà.

Đẩy cửa viện ra.

Đi vào.

Hứa Gia Phục trong phòng bếp, nghe thấy tiếng gọi bèn đi ra, nhìn thấy mẫu thân về đến nhà, hắn cười gọi: "Nương, người về rồi."