Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Chính Nhà Giàu

Chương 420



Lưu Vận thấp thỏm đi vào cửa nhà Thiên Bảo, cô ấy cẩn thận quan sát một chút không ngờ tới đây lại là nhà theo hình thức song lập. Cô ấy cũng chưa từng nghe nói qua tiểu khu này lại có tầng song lập như vậy, chắc hẳn bọn họ mua cùng một lúc hai tầng lầu rồi thông qua với nhau. Mỗi tầng cũng phải tối thiểu một trăm tám mươi mét vuông, hai tầng thì chính là ba trăm sáu mươi mét vuông. Phòng ở lớn như vậy lại còn là tiểu khu, nhà Thiên Bảo lắm tiền như thế sợ không phải là tỷ phú đó chứ?

"Cháu chính là Tiểu Vận sao? Mau vào ngồi đi." Thư Nhan trừng Thiên Bảo một cái: "Còn đứng ra đó làm gì, mau tranh thủ lấy dép lê cho Tiểu Vận đi."

"Cảm ơn bác gái, tự cháu cầm là được rồi ạ." Lưu Vận cẩn thận nhìn Thư Nhan, bác gái này tuổi còn rất trẻ, nhìn qua chắc chỉ mới ngoài ba mươi tuổi. Sao một người mẹ trẻ như vậy lại có đứa con lớn như thế chứ.

"Đến đây thì cứ coi nó như nhà mình, cháu tuyệt đối không được khách sao đâu nhé." Thư Nhan lại lôi kéo Lưu Vận đến phòng khách ngồi xuống, cô càng nhìn lại càng thích: "Vốn dĩ bác cũng là người Tây Thành nên cũng là người phương bắc, chúng ta ở tại Nam Thành thì cũng gọi là đồng hương cho nên cháu không cần phải câu nệ đâu. Bình thường có ra sao thì cứ làm như vậy, bác chắc chắn sẽ không hiểu lầm đâu."

"Bác gái là người Tây Thành sao?" Nghe thấy Thư Nhan nói mình là người Tây Thành là con mắt của Lưu Vận cũng sáng lên: "Mẹ cháu cũng là người Tây Thành."

"Để bác nhìn một cái nào, đây thật sự là không phải người một nhà thì không vào cửa mà. Chúng ta lại có duyên phận như vậy nên nhất định sẽ trở thành người một nhà thôi." Thư Nhan lại lôi kéo Lưu Vận nói chuyện, cô càng nói chuyện lại càng thấy thích cô gái này. Cô ấy là kiểu người dứt khoát sảng khoái, cô cũng thích một cô gái có tính sảng khoái như vậy, nếu không có lời nói gì cứ giấu ở trong lòng làm người ta cứ phải đoán già đoán non cũng rất mệt mỏi.

Giữa trưa, thành viên trong nhà lại lần lượt trở về, Lưu Vận gặp được chị và ba của Thiên Bảo, nghe nói em trai của cậu hiện tại đang làm thực tập sinh trong công ty giải trí nên rất ít khi có thời gian trở về.

"Ăn nhiều vào một chút nhé, đừng có khách sáo đấy." Thư Nhan múc giúp cô ấy một bát canh: "Cháu muốn ăn cái gì thì cứ nói với dì Lan nhé để dì ấy lấy cho cháu."

"Ở đây cái gì cháu cũng thích ạ, cảm ơn bác gái." Lúc vừa rồi khi nhìn thấy cả bàn đồ ăn đều là những món mà cô ấy thích thì cô ấy có thể khẳng định bác gái đã hỏi qua Thiên Bảo rồi. Bác gái còn chuẩn bị nhiều thế này rõ ràng là vì thật sự rất hoan nghênh cô ấy.

"Vậy cháu ăn nhiều hơn đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cơm nước xong xuôi, Thư Nhan lại lo lắng Lưu Vận ở lại chỗ bọn họ sẽ không được tự nhiên nên mới nói Thiên Bảo đưa cô ấy lên phòng của cậu chơi cho thoải mái.

Lưu Vận đi theo Thiên Bảo ra ngoài rồi đi vào thang máy, cô ấy còn hơi kỳ quái hỏi: "Không phải mẹ anh nói anh dẫn em đi đến phòng anh sao, sao lại đi ra rồi?"

"Là phòng cưới của chúng ta, anh đưa em đi xem một chút." Thiên Bảo đưa cô ấy lên lầu sáu: "Ở đây có hai gian, căn bên trái của chúng ta còn phía bên phải là của em trai anh. Nguyên một tầng lầu phía trên là của chị gái anh, ba mẹ anh đều rất thiên vị cho chị nên anh chẳng còn cách nào cả." Tuy rằng nói như vậy nhưng Thiên Bảo lại cảm thấy ba mẹ có thiên vị chị cái gì đi nữa thì cũng chẳng có gì không đúng.

Đương nhiên Lưu Vận có thể nhìn ra được ông xã tương lai của mình không phải là đang oán giận thật. Hiện tại cô ấy còn đang khiếp sợ vì cả lầu sáu và lầu bảy này cũng là nhà của gia đình Thiên Bảo nốt.

Phòng cưới của Thiên Bảo chỉ được trang trí rất đơn giản, bọn họ nói cứ đợi con dâu tương lai đến quyết định xem nên chọn phong cách thế nào.

Sau khi gặp mặt ba mẹ nhà trai thì đương nhiên cũng phải đi gặp mặt ba mẹ nhà gái. Vì để biểu đạt thành ý mà cả Thư Nhan và Phương Trạch Vũ đều cùng nhau đi qua.

Ba mẹ nhà gái đúng là một người rất tiến bộ giống như cô ấy nói, bọn họ thấy Lưu Vận thật sự thích lại cũng cảm thấy Thiên Bảo là người không tệ nên bọn họ cũng coi như đã đồng ý một nửa. Thế nhưng sau khi gặp gỡ Thư Nhan và Phương Trạch Vũ thì bọn họ đã không còn gì phải lo lắng nữa.

TBC

"Con gái nhà tôi nói chuyện rất thẳng, sau này mong ông bà thông gia tha thứ cho nhiều."

"Tôi cũng rất thích nói chuyện thẳng thắn, rất sảng khoái." Thư Nhan thật tâm thật ý nói: "Chúng tôi với đôi vợ chồng trẻ cũng sống tách nhau ra, tôi quản thằng bé nhiều năm như vậy rồi cũng không muốn xen nhiều vào nữa." Đây là lời mà cô nói cho mẹ nhà gái, sau này cô cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của đôi vợ chồng trẻ.

Cứ như vậy nên mẹ Lưu Vận lại càng thấy yên tâm hơn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com