Xuyên Thành Vợ Cũ Độc Ác Của Quyền Thần Bị Lưu Đày

Chương 366: Nồng nhiệt xúc động



Buổi trưa, rất nhiều người khi về nhà ăn cơm, bước chân đều rất nhẹ nhàng.

Rất nhiều người đều nóng lòng về nhà, muốn chia sẻ tin tức đầy kích động này với người thân.

Có người trực tiếp chạy về nhà.

Đương nhiên những gia đình cách xưởng xa, chỉ có thể kìm nén sự kích động trong lòng, đợi đến tối mới về nhà kể.

Đương nhiên cũng có một số người chưa kịp nhận tiền thưởng, trong lòng đều hồi hộp lo lắng.

Đương nhiên cũng kích động, vì Đông gia đã nói, ai cũng có tiền thưởng.

Rất nhiều người kích động chạy về nhà.

Ngưu thị vội vàng ba chân bốn cẳng chạy về nhà.

Ba người nhi tử của Ngưu thị đã nấu xong cơm ở nhà.

Ngưu thị ngửi thấy mùi thơm liền biết là bánh màn thầu hấp.

Trưởng tử của Ngưu thị nói: “Nương, con đã hấp bánh màn thầu, còn xào món khoai tây thái sợi nữa.”

Trong nhà có trồng khoai tây, khoai tây nhiều như vậy, ăn cả mùa đông cũng không hết.

Dù sao bây giờ cả nhà họ không cần lo lắng chuyện đói bụng.

Ngưu thị có nhiều nhi tử, hơn nữa đều là những thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, cũng là lúc ăn nhiều nhất.

Trước đây điều kiện gia đình không tốt, các con đều không được ăn no, Ngưu thị và trượng phu nàng đều tự trách mình.

Hơn nữa nhìn các con đều lớn rồi, cũng cần xây nhà cưới vợ, những thứ này đều cần tiền, nàng đều không biết kiếm đâu ra nhiều bạc như vậy.

Nhưng từ khi làm việc ở xưởng, Ngưu thị không còn lo lắng nữa.

Nàng là nhóm người đầu tiên được Lý thị gọi đến làm việc cùng Đông gia, trước đây tính cách nàng rụt rè, ít nói.

Thật ra nàng biết vẫn là vì mặc cảm tự ti.

Nhưng sau một thời gian ở bên Đông gia, nàng cũng dám nói chuyện hơn, tính cách cũng trở nên cởi mở hơn rất nhiều.

Ngưu thị biết ba người nhi tử hiểu chuyện, nhi tử lớn bây giờ cũng đã mười hai tuổi rồi.

“Đại Ngưu, cha con đâu rồi?”

“Cha thấy hôm nay trời đẹp, nói là lên núi chặt thêm củi, chuẩn bị nhiều hơn một chút, như vậy dù tuyết lớn phong sơn cũng không sợ, trong nhà có củi đốt hỏa kháng thì không lạnh.”

Ngưu thị nói: “Giữa trưa sao không về nhanh chút.”

Cha của Đại Ngưu, Lô Đại Hà, từ sớm đã bị thương cơ thể do làm việc ở bến đò, không thể làm việc nặng được nữa, cũng nhờ Ngưu thị thân thể khỏe mạnh có thể làm việc, gia đình mới trụ vững được.

Cho nên Lô Đại Hà cũng không đi làm việc ở tửu phường, chỉ ở nhà chăm sóc cả nhà.

May mắn là đã trồng khoai tây, sản lượng khoai tây cao, cả nhà đủ ăn, dù ba người nhi tử có ăn nhiều cũng có thể ăn no.

Huống chi hiện tại Ngưu thị làm việc ở xưởng cũng rất tốt.

Ngưu thị cũng không có ý chê bai trượng phu nàng Lô Đại Hà.

Ngày xưa khi nàng còn là thiếu nữ, bị người ta nói thân hình vạm vỡ, bị người ta cười chê, cũng chính là Lô Đại Hà lúc đó cảm thấy nàng tốt, nên đã cưới nàng.

Lúc đó Lô Đại Hà không chỉ trông tuấn tú, điều kiện gia đình cũng tốt hơn một chút, cha nương hắn đều còn sống, trong nhà đất đai cũng nhiều, cho nên hắn từng được đọc sách, biết chữ, tuy trong việc học hành không được thông minh lắm, nhưng cũng coi như biết chữ.

Chỉ là sau này cha nương Lô Đại Hà đều qua đời, gánh nặng gia đình hầu như đều đè lên một mình Lô Đại Hà, trong thời gian Ngưu thị mang thai, trượng phu nàng Lô Đại Hà thương nàng, đều cố gắng làm việc kiếm tiền, mua đồ ăn ngon cho nàng.

Nếu không phải vì nàng, trượng phu nàng Lô Đại Hà sẽ không đi làm công việc vất vả ở bến đò, đến mức bị rơi xuống sông và bị cảm lạnh.

Dù sao Ngưu thị bây giờ rất thương trượng phu nàng.

Ba người nhi tử cũng hiểu chuyện, cũng biết thương cha mẹ.

Bình thường nàng đi làm việc ở xưởng, ba người nhi tử cũng đều làm việc nhà.

Buổi trưa nàng về đều có cơm nóng để ăn.

Đang lúc họ nói chuyện, cha của Đại Ngưu và các nhi tử khác, Lô Đại Hà, đã trở về.

Ngưu thị nói: “Trượng phu, sao chàng về muộn vậy, bây giờ trời lạnh, ta không phải đã nói để chàng ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn sao?”

Lô Đại Hà cười nói: “Không sao, hôm nay trời đẹp, còn có nắng, không mệt đâu.”

“Ta cảm thấy cơ thể mình tốt hơn nhiều rồi, trên người cũng có sức lực hơn.”

Ngưu thị xúc động nói: “Vậy là phương thuốc mà Đông gia giúp kê có tác dụng, Đông gia thật sự là ân nhân của chúng ta.”

Lô Đại Hà nói: “Ừm, trước đây khi trời lạnh, ta luôn cảm thấy không có sức lực, còn thấy lạnh, bây giờ không còn cảm giác đó nữa, trên người có sức lực, ngủ cũng ngon, yên tâm đi, thân thể của ta ta tự biết rõ.”

Ngưu thị khẽ nói: “Ta chỉ sợ chàng mệt nhọc.”

Lô Đại Hà nói: “Không mệt nhọc đâu, chuẩn bị thêm chút củi, mùa đông dễ đốt, nàng thích hỏa kháng nóng, ban đêm lúc ngủ đốt thêm củi sẽ không lạnh.”

Thật ra người sợ lạnh nhất vẫn là Ngưu thị.

Từ khi có hỏa kháng, Ngưu thị rất thích ngủ trên hỏa kháng.

Thấy cha nương đã về, Đại Ngưu và Nhị Ngưu, Tam Ngưu liền vội vàng dọn bàn, bưng cơm lên bàn.

Ngưu thị giúp Lô Đại Hà lấy củi trên xe đẩy nhỏ xuống, xếp gọn gàng dưới mái hiên.

“Mau vào nhà ăn cơm đi, ta có chuyện muốn nói với chàng.”

Thấy Ngưu thị thần thần bí bí như vậy, Lô Đại Hà đều rất tò mò.

“Chuyện gì mà thần bí thế?”

Hắn chỉ nhớ lần đầu tiên Ngưu thị nhận tiền công và tiền thưởng về nhà, cũng là bộ dạng thần bí này.

Chẳng lẽ lại phát tiền công và tiền thưởng rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lô Đại Hà lắc đầu, không đúng, tháng trước mới nhận tiền công và tiền thưởng, có hơn một lạng bạc lận.

Mới có nửa tháng, sao có thể phát tiền công và tiền thưởng nhanh vậy.

Đợi khi họ đều rửa tay vào nhà, ngồi xuống bàn ăn.

Ngưu thị hưng phấn lấy mười hai lạng bạc ra nói: “Các ngươi xem, đây là tiền thưởng cuối năm mà Đông gia phát đó, nhiều bạc đến thế này này.”

Ngưu thị lấy ra xong, cả nhà đều kích động.

Đặc biệt Lô Đại Hà càng không dám tin, số tiền này còn nhiều hơn tất cả tiền thưởng và tiền công mà Ngưu thị đã kiếm được trước đây.

Mười hai lạng bạc đó, họ không dám nghĩ.

Khi trông thấy mười hai lạng bạc này, ai nấy đều không dám tin.

“Chuyện này... là thật sao?”

Ngưu thị cười nói: “Đương nhiên là thật. Trong xưởng ai nấy đều có, chỉ cần chăm chỉ làm việc, Đông gia đều nhìn thấy cả. Đông gia đối đãi mọi người thật tốt.”

“Có số bạc này, lòng ta cuối cùng cũng nhẹ nhõm rồi. Dựng nhà cưới vợ cho ba đứa nhi tử không còn phải lo lắng nữa. Huống hồ Đông gia còn nói, sau này xưởng làm ăn tốt, tiền thưởng sẽ còn nhiều hơn nữa cơ.”

“Vậy nên ngươi cũng thả lỏng đi, đừng quá lo âu.”

Không thể không nói, có số bạc này, Lô Đại Hà và Ngưu thị cảm thấy gánh nặng trong lòng đều tan biến, mọi việc trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Như vậy họ cũng có thể để lại bạc cho nhi tử, dựng nhà cưới vợ cho chúng.

Khiến các nhi tử cũng không phải chịu áp lực.

Đại Ngưu đã mười hai tuổi, mọi chuyện đều đã hiểu rõ.

Thằng bé nói: " Nương ơi, người vất vả rồi. Chờ con lớn thêm chút, con cũng sẽ vào xưởng làm việc, nương sẽ được nhàn hạ hơn.”

Lão Nhị, Lão Tam cũng vội vàng giơ tay, “Còn có con!”

“Còn có con nữa!”

Bọn chúng đều muốn giúp cha nương giảm bớt gánh nặng.

Ngưu thị cười nói: “Các con còn nhỏ lắm, hiện tại xưởng chưa cần tuổi ấy đâu.”

Đại Ngưu nói: “Nhưng con nghe nói Lâm Đại Anh đã vào xưởng rồi mà.”

Ngưu thị lắc đầu nói: “Khác chứ, người ta quen Đông gia từ sớm, có ân tình ở đó. Vả lại Lâm Đại Anh và nương nàng nương tựa vào nhau, Đông gia cũng chiếu cố một phần.”

“Gia đình chúng ta không đến nỗi để con tuổi nhỏ như vậy đã phải đi làm. Nếu Đông gia biết được, sẽ nghĩ chúng ta bạc đãi nhi tử mình mất. Con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đợi đến mười bốn tuổi thì có thể đi làm việc rồi.”

“Sau này Đông gia còn cần nhiều người hơn nữa. Nghe nói Đông gia sau này còn mở thêm xưởng, làm ăn lớn hơn nữa cơ.”

“Nhưng Đông gia lại thích dùng người biết chữ hơn. Vậy nên khoảng thời gian này các con cứ theo cha mà học thêm chữ, dù chỉ biết thêm một chút cũng tốt. Cả những con số Ả Rập ta dạy các con, các con đều phải thuộc lòng.”

Đại Ngưu nói: " Nương ơi, con đã thuộc làu rồi, khẩu quyết đó cũng nhớ rất vững.”

Cả gia đình vừa nói chuyện, vừa nhìn mười hai lạng bạc, ai nấy đều vô cùng xúc động.

Lô Đại Hà xót thương Ngưu thị. “Nàng cũng đừng quá vất vả.”

Ngưu thị lắc đầu, “Ở trong xưởng không mệt nhọc đâu, chàng cứ yên tâm. Chỉ có bên tửu phường là cần dùng sức làm việc, nên Đông gia đều thuê nam nhân làm cả. Mấy việc ở xưởng này đều nhàn hạ…”

“Năm nay chúng ta có thể đón một cái Tết sung túc rồi. Mai được nghỉ, có thể đi dạo phố, mua sắm chút đồ. À phải rồi, còn phải mua quần áo mới cho cả nhà mình nữa chứ. Bao nhiêu năm rồi đón Tết chưa từng có quần áo mới.”

Nhắc đến quần áo mới, mắt Đại Ngưu và các em đều sáng rực.

Bọn chúng trước kia mong Tết đến đều chỉ nghĩ đến việc mặc quần áo mới.

Nhưng cha nương vất vả cũng không dễ dàng gì, huống hồ mua quần áo mới cần tiền, nên những năm trước bọn chúng đều chưa từng mặc quần áo mới.

Toàn là đồ cũ sửa lại.

Đặc biệt là Lão Nhị và Lão Tam, đều mặc quần áo của huynh trưởng chúng sửa lại, có rất nhiều miếng vá.

Thế nên chúng thích quần áo mới nhất.

“Còn phải mua chút đồ ăn ngon, mua nhiều thịt một chút. Tết năm nay chúng ta làm bánh chẻo nhân thịt mà ăn.”

Nhắc đến điều này, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mong chờ, khao khát.

Lô Đại Hà nắm bắt được thông tin quan trọng, nói: “Ngày mai được nghỉ, chuyện này là sao vậy?”

Tưởng rằng phải làm việc cho đến Tết cơ.

Ngưu thị vỗ tay nói: “Ôi chao, ta quên mất chuyện này. Đông gia cho chúng ta nghỉ phép một tháng, từ ngày mai là chính thức nghỉ Tết rồi, mười bảy tháng Giêng mới quay lại xưởng.”

Lô Đại Hà cùng Đại Ngưu, Nhị Ngưu, Tam Ngưu đều ngây người ra, còn có thể như vậy sao!

Bọn họ ngẩn người một lát, từng người một đều trở nên phấn khích.

" Nương có thể ở nhà một tháng liền rồi!”

Dù ngày thường nương vẫn làm việc ở xưởng trong thôn, nhưng cảm giác được ở nhà bên cạnh bọn chúng lại khác.

Bọn chúng vẫn thích nương ở bên cạnh.

Đặc biệt Lô Đại Hà trong lòng thật ra cũng ỷ lại thê tử mình, mỗi ngày hai người ở bên nhau cảm giác thật tốt.

Gà Mái Leo Núi

Bởi vậy Lô Đại Hà cũng vui vẻ cười rộ lên.

“Thật tốt quá, được nghỉ một tháng lận!”

Ngưu thị mặt mày rạng rỡ nói: “Cảm giác này khác với trước kia khi đại hàn phải ở nhà. Bởi vì bây giờ là thời gian nghỉ phép chứ không phải không có việc làm, thế này thì không phải vội vã gì.”

Nàng chỉ nghĩ mỗi tháng kiếm tiền công và tiền thưởng, để lại một phần để chi tiêu, phần còn lại thì cất giữ cẩn thận.

Gia đình có bạc, trong lòng đặc biệt an tâm.