Xuyên Thành Vợ Cũ Độc Ác Của Quyền Thần Bị Lưu Đày

Chương 396: Nguyệt Thụ



Trong khoảng thời gian Thẩm Nguyệt Dao đến kinh thành, cả nội thành lẫn ngoại thành nàng đều đã đi qua một lượt, thông qua tinh thần lực dò xét, nàng đối với các con đường, cũng như các căn nhà gần đó đều đã có sự hiểu biết.

Chỉ cần dùng tinh thần lực dò xét, là biết ngay nơi hẻo lánh này là một căn nhà bỏ trống.

Nơi này hẻo lánh, môi trường yên tĩnh, không dễ bị người khác phát hiện điều gì.

Bạch Thời Âm biết ơn nhìn Thẩm Nguyệt Dao nói: “Đa tạ cô nương.”

Mẫu thân nàng không màng sống c.h.ế.t của nàng, nhưng người lạ lại cứu mạng nàng.

Không, người đó không phải là mẫu thân nàng, nàng không có một người mẫu thân tâm địa độc ác, ích kỷ đến vậy.

Bạch Thời Âm nhắm mắt lại, khẽ thổi tiêu.

Không lâu sau, tiếng tiêu chậm rãi vang lên.

Thẩm Nguyệt Dao cảm thấy tiếng tiêu này không phải là âm thanh bình thường, trong đầu nàng dường như có ánh sáng lóe lên.

Cây tiêu này khiến nàng có một cảm giác quen thuộc.

Và cả một cảm giác thân thiết.

Chỉ một lát sau khi tiếng tiêu vang lên, một con chim bay tới, đậu trên ngọn cây, cứ thế nhìn Bạch Thời Âm.

Không lâu sau, một nam tử trẻ tuổi thân hình cao ráo đầy sức mạnh, dung mạo tuấn mỹ, lật người nhảy vào.

Trên người chàng mang theo một chút mùi m.á.u tanh, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt dường như còn mang một chút màu xanh biếc, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.

Vừa nhìn thấy Bạch Thời Âm, thần sắc lạnh lùng của chàng liền trở nên dịu dàng.

Chàng lo lắng chạy đến bên Bạch Thời Âm, “A Âm, nàng sao rồi, có bị thương không, có bị hoảng sợ không?”

Vẻ lo lắng giữa đôi mày chàng rõ ràng đến thế.

Bạch Thời Âm thấy chàng vẫn bình an vô sự liền yên lòng, nàng lắc đầu nói: “Ta không sao, là vị ân nhân này đã cứu ta.”

“Ta vừa rồi tâm bệnh tái phát, là nàng ấy đã cứu mạng ta.”

Nam tử lúc này mới nhìn về phía Thẩm Nguyệt Dao, dường như không ngờ người cứu A Âm lại là một thiếu nữ trẻ tuổi đến vậy.

Sắc mặt nam tử có chút tái nhợt, chàng có chút sợ hãi.

Chàng đưa tay cúi người hành một lễ đặc biệt nói: “Đa tạ cô nương đã cứu mạng A Âm, cô nương cứu A Âm, chính là ân nhân của ta.”

Thẩm Nguyệt Dao nhướng mày nói: “Chỉ là tiện tay thôi, thuốc ta đưa cho nàng ấy, tim không khỏe thì uống một viên, có thể cứu mạng.”

“Ngươi muốn đưa nàng ấy đi, e rằng không dễ dàng như vậy, hơn nữa ngươi còn bị thương.”

Gà Mái Leo Núi

Bạch Thời Âm vừa nghe, mắt trợn tròn, lo lắng nhìn nam tử nói: “Nguyệt Thụ, chàng bị thương sao, chàng bị thương ở đâu?”

Bạch Thời Âm vì lo lắng sợ hãi, giọng nói có chút run rẩy, lại còn mang theo cả tiếng nấc nghẹn.

Bạch Thời Âm nhìn chằm chằm nam tử tên Nguyệt Thụ kia, hốc mắt đỏ hoe, “Đều tại ta, nếu không phải vì ta, chàng sẽ không bị thương.”

“Đừng nói những lời như vậy, ta chỉ cần nàng bình an vô sự.”

Bạch Thời Âm lắc đầu nghẹn ngào nói: “Nếu chàng có chuyện gì, ta cũng không sống nổi nữa.”

Nguyệt Thụ đưa tay nhẹ nhàng che môi Bạch Thời Âm nói: “Nàng không được nói những lời như vậy.”

Trong mắt Nguyệt Thụ mang theo vẻ bi thương tột cùng.

Mắt chàng đỏ hoe nhìn Bạch Thời Âm, trong mắt chứa đựng thâm tình kìm nén nồng đậm.

Bạch Thời Âm nghẹn ngào nói: “Chàng là để dẫn dụ những người kia đi, nàng ta thật nhẫn tâm, lại còn muốn hạ sát thủ.”

Bạch Thời Âm thậm chí không muốn gọi An Bình công chúa là mẫu thân, chỉ cắn răng nói là nàng ta.

Nhưng nàng và Nguyệt Thụ đều hiểu nàng đang nói ai.

Toàn thân Bạch Thời Âm run rẩy nhẹ, trong mắt mang theo hận ý nồng đậm.

Nguyệt Thụ đau lòng nhìn Bạch Thời Âm nói: “A Âm, nàng nghe ta nói, nàng đừng buồn, nàng đừng kích động, nàng hãy thả lỏng hơi thở, chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta sẽ đưa nàng rời khỏi nơi này.”

Bạch Thời Âm nghe vậy, mắt sáng lên, “Chúng ta có thể rời đi sao?”

Nguyệt Thụ nói: “Ta thề sẽ dùng tính mạng để đưa nàng đi, nàng còn nhớ ta đã nói gì không, ta nói sẽ đưa nàng về quê hương của ta xem thử, nơi đó phong cảnh rất đẹp, ở đó chúng ta được tự do, nàng đi lại không bị hạn chế, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”

Thần sắc Nguyệt Thụ vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Nguyệt Dao tuy không nỡ ngắt lời họ, nhưng cũng không thể không mở miệng nói: “Hai người thật sự nghĩ kinh thành dễ dàng ra vào sao?”

“Hiện giờ thành nội giới nghiêm, hai người rất khó chạy thoát, hơn nữa, một người thì có chút công phu, còn người kia lại tay không tấc sắt lại còn có tâm bệnh.”

“Ngươi đưa nàng ấy đi, có lẽ sẽ hại c.h.ế.t nàng ấy.”

Hai người nghe lời Thẩm Nguyệt Dao nói, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Họ hiểu rõ những lời nữ tử trước mắt nói là sự thật, nhưng không còn cách nào, họ buộc phải đi.

Sắc mặt Nguyệt Thụ rất tệ, có chút tái nhợt, chàng dù có mất mạng cũng không muốn A Âm mất mạng.

Bạch Thời Âm nhìn về phía Thẩm Nguyệt Dao, giải thích: “Ân nhân, là ta, là ta cầu xin chàng ấy đưa ta rời khỏi công chúa phủ, ta muốn thoát khỏi nơi đó, nếu chúng ta đi chậm hơn nữa, mẫu thân ta sẽ bắt ta liên hôn với công tử nhà Ngụy Quốc Công, để củng cố thế lực của nàng ta.”

“Là ta ích kỷ, là ta cầu xin chàng ấy đưa ta đi, nếu theo khả năng của chàng ấy, chàng ấy có thể tự mình trốn thoát.”

Nguyệt Thụ lắc đầu nói: “Mạng của ta là A Âm nàng đã cứu, nếu không có nàng, ta cũng sẽ không rời đi, ta chỉ muốn ở bên cạnh bảo vệ nàng.”

Cả hai đều thể hiện vẻ si tình với đối phương.

Đó là vẻ không màng sống chết.

Tuy không biết câu chuyện của hai người như thế nào, nhưng Thẩm Nguyệt Dao chỉ cần nhìn thôi, cũng đã thấy lòng mềm nhũn.

Nàng không phải là người tốt, cũng sẽ không làm thừa thãi mà đi cứu người.

Nhưng để nàng nhìn thấy thiếu nữ ngã xuống trước mắt mà không màng cứu giúp, nàng cũng không làm được.

Cho nên lúc đó nàng đã cứu người.

Nhìn hai người này, Thẩm Nguyệt Dao không khỏi nghĩ đến nàng và Tô Tuyết Y.

Nếu là nàng và Tô Tuyết Y, nàng cũng sẽ không màng đến tính mạng của mình.

Vì trong lòng đã có tình cảm, nên càng dễ hiểu cho họ hơn.

Thẩm Nguyệt Dao nhìn thần sắc của họ, suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ ta có thể giúp hai người.”

Bạch Thời Âm tự nhiên biết khả năng của ân nhân trước mắt, không chỉ y thuật lợi hại, mà vừa rồi khi đưa nàng nhảy vào căn nhà, võ công cũng rất cao cường.

Hơn nữa, chứng tâm bệnh của nàng, các ngự y trong Thái Y Viện cũng không có cách nào, các thần y nổi tiếng trong dân gian cũng bó tay.

Thế nhưng vừa rồi ân nhân, lại thật sự rất nhanh chóng cứu được mạng nàng.

Nghĩ lại nàng vẫn thấy khó tin.

Ánh mắt nàng chợt sáng lên, dùng ánh mắt mong chờ và sùng bái nhìn Thẩm Nguyệt Dao.

Có lẽ ân nhân có cách.

Bạch Thời Âm lập tức quỳ xuống, “Ân nhân, cầu người giúp đỡ chúng ta, ta biết, yêu cầu này của ta có chút làm khó người, ta cũng biết sẽ gây phiền phức cho người, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ân nhân, ân nhân có điều kiện gì, ta cũng đều đồng ý.”

Thẩm Nguyệt Dao nhàn nhạt nói: “Nàng có biết ta có thể đưa ra điều kiện gì không, mà nàng lại nói đều đồng ý?”

Bạch Thời Âm nghiêm túc nói: “Vâng, đều đồng ý, ân nhân đã cứu mạng ta, nếu không phải ân nhân, bây giờ ta có thể đã không còn mạng nữa rồi.”

Đã không còn tính mạng, nói gì cũng là vô ích.

Nhưng nàng bây giờ còn sống, mạng này coi như là do ân nhân ban cho, nàng tự nhiên phải báo đáp ân tình, huống hồ ân nhân còn đưa ra điều kiện để cho nàng và Nguyệt Thụ một con đường sống.

Bạch Thời Âm hiểu rõ mọi chuyện.

Hơn nữa, nàng tin tưởng ân nhân trước mắt, không hiểu vì sao, nhưng đó là sự tin tưởng bản năng, tin tưởng nàng ấy sẽ giúp họ, tin tưởng con người nàng ấy.