Thuở ấy, chàng chỉ là một tiểu tử nhà quê.
Vì gia cảnh bần hàn, huynh đệ tỷ muội đông đúc, không đủ cơm ăn, cha nương đã đưa chàng vào quân doanh.
Chàng nhập ngũ khi mười lăm tuổi, bởi không có căn bản luyện võ, lại vì thiếu dinh dưỡng dài ngày nên chẳng có bao nhiêu sức lực.
Ban đầu chàng trong quân doanh khá vụng về, lúc mới huấn luyện cũng chỉ đạt mức thường thường.
Nhưng chàng rất nỗ lực.
Người khác đều nói chàng chỉ có thể làm một hỏa đầu binh.
Chàng có chút không phục, song dù không phục cũng chẳng làm gì được.
May mắn thay, chàng trong quân doanh được ăn no.
Mỗi tháng quân doanh phát quân lương, chàng đều dành dụm gửi về nhà.
Cha nương chàng nói, nhờ có bạc chàng gửi về, cả nhà mới có đồ ăn.
Hơn nữa, vì chàng đang là binh lính trong quân doanh, cũng chẳng ai dám khi dễ bọn họ.
Gà Mái Leo Núi
Thuở ấy, chàng càng cảm thấy phải làm nên chuyện lớn.
Chàng chạy chậm, nhưng luôn cố gắng hoàn thành.
Ban đêm nghỉ ngơi, chàng cũng ra ngoài chạy bộ rèn luyện.
Cũng chính vì vậy, chàng đã quen biết Tiểu Hầu gia.
Tiểu Hầu gia thấy chàng có nghị lực, không chê chàng vụng, luôn hướng dẫn chàng.
Ví như chàng phản ứng chậm, nhưng có thể luyện đao pháp.
Tiểu Hầu gia nói chàng có sức mạnh, bảo chàng nên luyện thêm sức bền.
Ban đầu còn bằng lòng dạy chàng Tiêu gia thương.
Chỉ là Tiêu gia thương pháp, chàng không thể luyện thành, đó là thương pháp chỉ người họ Tiêu mới có thể luyện, vì huyết mạch thể chất của họ đặc biệt, thích hợp luyện Tiêu gia công pháp, thích hợp luyện loại thương pháp đó.
Chàng không luyện thành được, nên Tiểu Hầu gia đã tìm cho chàng một bộ đao pháp phù hợp với chàng.
Đúng vậy, về sau chàng sở trường dùng đao pháp, cũng là nhờ Tiểu Hầu gia giúp đỡ.
Thuở ấy, Tiểu Hầu gia còn kể cho chàng rất nhiều kiến thức quân sự, kể những câu chuyện bên ngoài, chàng rất thích nghe.
Vì vậy đêm khuya, khi nhiều người đã ngủ, Tiểu Hầu gia trong doanh trại huấn luyện, chàng cũng đi theo huấn luyện.
Có Tiểu Hầu gia chỉ dẫn, chàng cũng tiến bộ nhanh chóng.
Về sau chàng không làm hậu cần, mà trở thành một binh lính thực thụ.
Thời gian ở bên Tiểu Hầu gia thuở ấy thật vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc dù chàng chỉ là một kẻ nhà quê cục mịch, nhưng Tiểu Hầu gia nguyện ý nói chuyện với chàng, coi chàng như bằng hữu huynh đệ.
Cứ thế qua vài năm, sau này Tiêu gia gặp biến cố.
Khi bọn họ hay tin đã quá muộn, chẳng thể làm gì được.
Chàng trong quân doanh hay tin Tiểu Hầu gia đã chết, đã lén khóc ròng rã mấy ngày.
Rồi chàng dốc lòng rèn luyện, không ngừng lập công trên chiến trường, chỉ mong đứng trên cao để báo thù cho Hầu gia.
Sau này chàng đã làm một số việc, càng âm thầm ủng hộ một số người và phò tá vị Hoàng tử bị phế năm xưa lên làm Hoàng đế.
Rồi chàng tự mình xin đến biên quan trấn thủ thành.
Đâu ngờ lại xuất hiện ảo giác, phảng phất thấy được Tiểu Hầu gia năm xưa.
Sở dĩ chàng khẳng định như vậy, là vì năm đó vào nửa đêm, bọn họ đã cùng luyện tập ở thao trường.
Tiểu Hầu gia đã luyện Tiêu gia thương trước mặt chàng nhiều lần như thế, làm sao chàng có thể không nhận ra.
Khoảnh khắc này, khóe mắt Tiết Lập Khoan đã đỏ hoe.
Là chàng, nhất định là chàng!
Nữ tử bên cạnh, nếu chàng đoán không sai, đó hẳn là Yến Ninh Công chúa.
Người mà Tiêu Hầu gia quan tâm nhất chính là Yến Ninh Công chúa.
Tiêu Chu và Yến Ninh đ.á.n.h cho binh lính Bắc Nhung không thể chịu đựng nổi.
Gia Luật Võ ra lệnh mọi người tạm thời rút lui.
Tiêu Chu và Yến Ninh bèn cưỡi ngựa đi về phía tường thành Sa Bắc Quan.
Có binh lính rất khó hiểu, "Tướng quân, bọn họ là ai?"
Vào thời khắc then chốt này, chẳng ai dám mở cửa thành.
Tiêu Chu và Yến Ninh cách đó không xa đã thả hai con ngựa vào rừng núi.
Sau đó đi bộ đến gần cửa thành.
"Tướng quân, bọn họ muốn vào thành sao?"
"Tướng quân, chúng ta không thể mở cửa thành được, lúc này mà mở cửa thành nhất định có gian trá."
"Đúng vậy, Tướng quân, không biết bọn họ là ai, chúng ta không thể tùy tiện mở cửa thành."
Không có cờ hiệu, không có bất kỳ dấu hiệu nào, binh lính trên tường thành đều rất cảnh giác.
Thật sự là hai người này xông vào hàng vạn quân lính, vẫn có thể g.i.ế.c được một con đường ra, thật sự quá mạnh mẽ.